Thần Khống Thiên Hạ


- Chính các ngươi muốn tìm chết thì đừng có trách ta.

Lăng Tiếu quát một tiếng, khí tức của hắn trướng lên, lập tức ép ba khí thế kia nhộn nhạo, ngón tay của hắn chỉ vào tên Huyền Đế đỉnh phong.

XÍU...UU!!

Tam Phân Thần Chỉ -- Đoạn Ngọc Phân Kim!

Một chiêu này khi lực lượng Lăng Tiếu càng không ngừng tăng lớn, lực lượng cùng tốc độ cũng khác ngày xưa.

Trong nháy mắt đã bắn tới ngực của tên Huyền Đế đỉnh phong, tên Huyền Đế đỉnh phong còn chưa kịp phản ứng thì chỉ mang đã xuyên thủng ngực của hắn rồi.

Hai người khác kinh hãi, bọn họ ý thức được mình quá tự đại.

Thời điểm bọn họ muốn xuất chiêu, Lăng Tiếu lại điểm vào tên Huyền Đế cao giai.

Tên Huyền Đế cao giai bị dọa đến hồn phi phách tán, muốn lập tức quay người rời khỏi, tuy nhiên phát hiện dù thế nào cũng không nhấc chân được, tùy ý cho chỉ mang xuyên thủng ngực.

Tên Sa Hô thành chủ thấy thế sớm bị dọa vỡ mật, hắn đâu nghĩ tới thực lực đối phương cường đại như vậy, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng mà Lăng Tiếu làm sao cho hắn bỏ chạy chứ.

Thân ảnh của hắn chớp động, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt tên Sa Hô và thản nhiên nói:

- Ngươi không phải muốn mời ta đi tới phủ thành chủ làm khách sao? Tại sao bỏ trốn?

- Không... Không, tiểu huynh đài, ta... Ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không nên đánh chủ ý tới Long Mã, ngươi bỏ qua cho ta đi, chỉ cần ngươi buông tha ta, yêu cầu gì cũng được.

Sa Hô liên tục cầu xin tha thứ.

- Vậy được, ta yêu cầu rất đơn giản!





Lăng Tiếu cười nhạt nói ra.

- Ngài... Ngài nói!

Sa Hô đại hỉ đáp.

- Ngươi làm nô lệ cho ta đi!

Lăng Tiếu nói một tiếng, tinh thần chú ấn cao cấp đã tiến vào thức hải của Sa Hô.

Sa Hô còn muốn nói điều gì đó và linh hồn lực bị tập kích.

Linh hồn hắn muốn phản kháng, đáng tiếc hắn không cách nào ngăn cản lạc ấn tinh thần chú ấn cao cấp tiến vào, hoàn toàn bị Lăng Tiếu khống chế được.

- Có một dẫn đường cũng tốt!

Lăng Tiếu khẽ thở dài.

Trong sa mạc này trừ Tháp Sa Thành ra còn có không ít thành trì tồn tại, đều nằm trong phạm vi quản hạt của Thánh Âm Giáo.

Mà Thánh Dương Giáo từng là bá chủ của cả trung vực và nơi này, bởi vậy với người nơi đây chẳng phải bí văn gì cả.

Lăng Tiếu biết được tin tức này càng buồn bực.

Nếu mỗi người ở đây đều biết Thánh Dương Giáo nằm nơi nào, chắc hẳn bí tân gì đó của Thánh Dương Giáo đã sớm bị người khác đào móc, làm gì tới lượt hắn.

Xem ra chuyến này đi tay không rồi.

Nhưng nếu đã đi tới chỗ này, Lăng Tiếu như thế nào cũng phải tới xem phong thái tông phái từng nhất thống trung vực là như thế nào.

Vì vậy Lăng Tiếu cưỡi lên Long Mã, dẫn Sa Hô đi tới di chỉ Thánh Dương Giáo.

Thánh Dương Giáo xây dựng thế lực nằm giữa sa mạc Tháp Mạc Lý.

Vị trí của nó không phải là quá khó tìm, nhưng đó là với người quen thuộc sa mạc thôi, người ngoài đừng mong tìm thấy.

Được Sa Hô dẫn dắt, Lăng Tiếu phải đi một tháng mới tới nơi.

Trước mặt hắn là một thành thị nhà cửa san sát, một tòa thành cổ điển tráng lệ, một linh thụ cao che trời, linh thảo, linh hoa càng không ít, càng có không ít thủy đàm linh trì, tràn ngập linh khí sung túc, trong sa mạc không ngờ có nơi sa hoa như thế.

Nhìn người đi đường rậm rạp, Lăng Tiếu đều có chút há hốc mồm.

Thánh địa mà hắn đau khổ tìm kiếm, hắn thầm cầu thần bái phật để tìm được thì có quá nhiều người, hắn như quả bóng da xì hơi, không hề hy vọng xa vời tìm được cơ duyên đột phá Thánh giả ở đây.

- Đã đến thì xem phong thổ dân tình cũng không tệ!

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói.

Tiếp theo hắn từ chỗ Sa Hô mượn được quần áo của dị vực, thu hồi Long Mã, liền cùng Sa Hô đi vào di chỉ Thánh Dương Giáo.

Chỗ nầy tòa thành huyên náo sung túc, trong tay mỗi người có đốt hương khói, thần sắc vô cùng thành kính, trong miệng niệm cái gì đó không nghe rõ.

Lăng Tiếu từ trong miệng Sa Hô hiểu được hôm nay là mười lăm, là ngày triều bái, vì vậy mới có nhiều người bái thần như thế.


Đến chỗ nầy Lăng Tiếu cũng lấy địa đồ ra, hắn muốn đối chứng di chỉ và địa đồ.

Lăng Tiếu bay lên trên không trung, xuất ra lộ tuyến đối chiếu, phát hiện đại bộ phận tuyến đường đều nhất trí, nhưng có một ít lờ mờ không hợp, hình như thiếu cái gì đó, lại nhiều khi thêm cái gì đó.

Thời điểm Lăng Tiếu nghi hoặc thì Sa Hô nhắc nhở.

- Chủ nhân,ở chỗ này không được phi hành, xuống đi.

Thế nhưng mà hắn vừa nói xong trong tòa thành có mười khí tức bay ra.

Những người này tu vị đều là Huyền Đế, dọa nạt Lăng Tiếu một tiếng.

Trong đó một gã Huyền Đế cao giai đối nhiện chỉ vào Lăng Tiếu quát tháo cái gì đó hắn không hiểu, Lăng Tiếu đâu nghe hắn nói gì.

Hắn lập tức để Sa Hô dịch.

Thì ra người ta trách cứ hắn phi hành, là bất kính với thần minh, phải trừng phạt.

Lăng Tiếu buồn bực, hắn nào biết quy củ này, vội vã để Sa Hô giải thích thay hắn.

Thế nhưng mà những người này căn bản không nghe Lăng Tiếu giải thích, chuẩn bị động thủ bắt Lăng Tiếu lại.

Lăng Tiếu không nói hai lời dùng tốc độ cao bỏ chạy.

Hắn không phải sợ những người này, mà là không muốn động can qua nơi đây, bởi vì đây là địa bàn của người ta, mạo muội đắc tội với người ta là không sáng suốt.

Những người kia không ngờ tới Lăng Tiếu nói trốn là trốn, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người, khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Sau khi tỉnh táo lại lập tức đuổi theo Lăng Tiếu.

Sau khi trốn nửa ngày, Lăng Tiếu dừng lại và từ chỗ Sa Hô hiểu được đây là nơi do Thánh Âm Giáo tiếp quản.

Trong thành trì còn có thánh lão tọa trấn, người bình thường tuyệt đối không dám phá hoại quy củ ở đây, bằng không chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

- Chủ nhân, chúng ta vẫn đi nhanh đi, vừa rồi ngươi phi hành trong thành đã kinh động thánh lão, người ta chắc chắn sẽ truy đuổi bắt chúng ta quay về.

Sa Hô ưu tư nói ra.

Lăng Tiếu đang định nói thì cảm giác có Thánh giai tới gần.


- Người ta đã đến, chúng ta trốn không được!

Lăng Tiếu nói một câu, cầm Kim Long Thương trong tay chỉ vào một hướng.

Ở giữa không trung có lão già ôm gầy xuất hiện.

Lão giả không nói hai lời, lập tức thi triển lực lượng không gian bao phủ Lăng Tiếu vào trong, muốn giam cầm Lăng Tiếu.

Lão giả này hiển nhiên có thực lực Thánh giả thấp giai, lực lượng còn nằm trong phạm vi thừa nhận của Lăng Tiếu.

- Có chuyện gì có thể từ từ nói, ta chỉ vô tâ, căn bản không biết quy củ của các ngươi nên mạo phạm mà thôi!

Lăng Tiếu đã là Huyền Đế đỉnh phong, hắn trong nháy mắt thoát ra khỏi trói buộc.

Mà Sa Hô ở bên kia phiên dịch cho tên Thánh giả thấp giai.

Tên Thánh giả thấp giai lập tức nói:

- Mặc kệ ngươi vô tình hay cố tình, lập tức theo ta về tiếp nhận trừng phạt.

- Ngươi đang ép ta động thủ sao?

Lăng Tiếu tức giận rồi.

Ai biết rõ sau một khắc tên Thánh giả thấp giai không hề nói gì với hắn, lập tức ra tay.

Chân khí băng hàn bao phủ lấy hắn, không khí chung quanh lập tức lạnh xuống.

- Mẹ kiếp, xem ra người ở chỗ này là man dân, không phân biệt trắng đen đã động thủ, thực sự xem bản cung dễ bắt nạt sao!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui