Thần Khống Thiên Hạ


Khí tức khủng bố tràn ngập chốn thiên địa này, đại chiến chỉ sau một khắc sẽ hết sức căng thẳng!

- Đến đây đi, tất cả mọi người hãy đề phòng!

Hàn Khai lặng lẽ nói.

Cùng với âm thanh của lão dừng lại, tất cả mọi người lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, ánh mắt đều là gắt gao trừng trừng nhìn về một phương hướng.

Dẫn đầu xuất hiện ở trước mặt đám người cung Tiếu Ngạo đúng là ba đại Thánh Giả Âu Dương gia và hai đại Thánh Giả Cổ gia.

- Hàn Thánh Sư lâu nay vẫn khỏe chứ a!

Âu Dương Tiêu chắp tay vào chào hỏi Hàn Khai.

Hàn Khai nhìn Âu Dương Tiêu, nhướn mày một cái rồi nặng nề hỏi

- Âu Dương Tiêu ngươi lại vẫn chưa chết?.

Lão Âu Dương Tiêu này sớm có lời đồn đại đã ngã xuống. Hiện nay lại xuất hiện ở đây, điều đó khiến cho Hàn Khai hơi giật mình.

- Ha hả, đúng vậy. Lão phu vốn đã nên chết, chỉ là không yên lòng một chút hậu bối nên gượng gạo chống đỡ đến bây giờ. Vốn tưởng rằng có thể an an ổn ổn hóa kiếp. Chính là lại vẫn còn bị người đến quấy rầy giấc mộng xanh, lại có người ức hiếp đạp lên đầu Âu Dương gia chúng ta. Làm cho bộ xương già ta đây không thể không xuất thế để thay bọn họ lấy lại danh dự.

Âu Dương Tiêu cười nói, tiếp theo lão lại nói

- Ta nói Hàn Thánh Sư ngươi sao không vui lòng ở lại Dược Đô, hà cớ gì phải xen lẫn vào cùng tiểu bối. Không bằng ngươi tạm thời lui ra, Âu Dương gia chúng ta không so đo cùng ngươi, tránh khỏi làm tổn thương vạn năm quen biết của chúng ta, ngươi nghĩ như thế nào?.

Hàn Khai chính là Thánh Giả đỉnh cao, đã là một trong những người có thực lực cường đại nhất ở Trung Vực.





Nếu như thiếu đi tương trợ của lão cho cung Tiếu Ngạo, cung Tiếu Ngạo cơ hồ có thể nói tự sụp đổ.

Hàn Khai cười nói

- Hàn Khai ta hôm nay đi tới đây, ngươi cho rằng vẫn còn đạo lý có khả năng lùi bước sao?

Dừng một phen lão mới nói

- Ta không biết sư đệ Lăng Tiếu của ta làm thế nào mà đắc tội với Âu Dương gia các ngươi. Ta ở chỗ này có khả năng thay hắn nói xin lỗi. Nếu như có khả năng, ta nguyện ý cho các ngươi năm viên Bát Phẩm đan dược, hóa giải mọi ân oán giữa hai nhà. Chính là vì oan gia nên giải không nên kết, các ngươi cảm giác như thế nào?.

Năm viên Bát Phẩm đan dược, đây chính là dụ dỗ rất lớn, là loại đan dược mà bất cứ Thánh Giả nào nhìn thấy đều phải đỏ mắt!

Âu Dương Tiêu còn chưa nói xong, Âu Dương Chấn đứng ở một bên liền quát lớn

- Hàn Thánh Sư, tính mạng hai vị huynh đệ của ta lại há chỉ cần năm viên Bát Phẩm đan dược có khả năng bù đắp được sao. Mau mau khiến cho Lăng Tiếu tiểu tạp chủng kia ra đây nhận lấy cái chết!.

- Hỗn đản, lại dám nhục mạ Cung Chủ chúng ta, chớ có cho là chúng ta sợ các ngươi!

Phong Nha muốn động tay liền quát.

- Âu Dương gia chúng ta huy động toàn tộc đến, chính là vì muốn đạp bằng cung Tiếu Ngạo các ngươi. Hàn Thánh Sư ngươi tốt nhất mau mau thối lui, bằng không... Đừng trách chúng ta không khách khí!

Âu Dương Chấn tỏa ra khí thế hừng hực mà quát lên.

Hàn Khai không đáp, mà là đưa mắt nhìn sang phía Cổ Lôi rồi hỏi

- Cổ gia các ngươi cũng muốn lội vào chỗ nước đục này?.

Cổ Lôi toàn thân mây tía quấn quanh, đón nhận ánh mắt của Hàn Khai mà đáp

- Ta muốn thay hậu bối đòi lại Kim Long Thương chúng ta đánh rơi!.

Lời này của lão cũng đã biểu lộ lập trường.

- Xem ra đã không có gì để nói, vậy thì liền chiến đi!

Cơn tức giận của Hàn Khai trong nháy mắt bùng phát ra, lão quát lớn.

- Vậy liền để cho ta tới lãnh giáo thủ đoạn dùng lửa của Hàn Thánh Sư cao siêu như thế nào!

Liền vào lúc Hàn Khai muốn xuất thủ, Âu Dương Tiêu đoạt trước một bước tiến tới Hàn Khai làm khó dễ. Một ngón tay giống như phát ra sát khí xanh lam sắc bén nhất đâm tới trước ngực Hàn Khai.

Hàn Khai vung tay lên, trực tiếp đánh tan vầng xanh lam kia, lại quát to

- Có dũng khí hãy đến bầu trời xa xôi đánh đi!.


Dứt lời, thân hình lão nhằm hướng tới trên trời cao mà bay vút đi.

- Chính lúc hợp ý ta!

Âu Dương Tiêu vẫn không sợ hãi, hóa thành một đạo tàn ảnh đuổi theo.

Các Thánh Giả và Bát Giai Linh Thú vào cùng thời khắc đó cũng nhằm hướng tới trời cao mà bay đi.

- Rầm rầm!

Ngay lập tức, từng đợt âm thanh chiến đấu đinh tai nhức óc bắt đầu mở màn.

Hàn Khai đối chiến Âu Dương Tiêu, đồng thời lại kiềm chế một người Đê Giai Thánh Giả của Âu Dương gia. Phong Nha chính là tìm tới Âu Dương Chấn, một người bằng hữu Trung Giai Thánh Giả của Hàn Khai tên là Mạc Lâm thì đối đầu Cổ Lôi. Các Đê Giai Thánh Giả khác đối đầu Đê Giai Thánh Giả, cấp bậc Bán Thánh thì lưu tại phía dưới để áp trận.

Cuộc chiến giữa các Thánh Giả khiến trong thiên địa đều hơi bị biến sắc. Những mặt không gian lực lượng càng không ngừng đạp xuống.

Nếu không phải bọn họ đã sớm bay cách mặt đất đến mấy vạn thước, chỉ sợ tất cả mọi thứ quanh đó đều phải bị phá hủy hết, mọi người cũng sẽ bị sóng lan đến mà chết.

Trong lúc Thánh Giả chiến đấu, đại quân Âu Dương gia đã qua đi tới trước mặt đại quân cung Tiếu Ngạo.

Một người Bán Thánh Âu Dương gia quát lớn một tiếng

- Toàn quân xuất chiến, giết sạch bọn họ cho ta!.

Phượng Tiêm Vận tọa trận ở phía sau cung Tiếu Ngạo cũng quát lớn

- Giết cho ta, một người đều không tha!.

Cùng với hai tiếng ra lệnh, nhân mã đôi bên lập tức khai chiến. Từng đợt công kích đủ các thuộc tính bắt đầu không ngừng nện ầm ầm tại chốn thiên địa này, năng lượng ngũ sắc rực rỡ tựa như pháo hoa chiếu sáng lạn.

Chiến tranh là tàn khốc và vô tình, đạo công kích vừa ập đến lập tức có không ít người ngã xuống.

Bán Thánh cùng với bậc Huyền Đế xông vào tuyến đầu đi giết địch.

Phượng Tiêm Vận thấy đối phương có Bán Thánh khắp nơi, mà bên phía mình lại chỉ có hai tên Bán Thánh đối chiến mà thôi, trong lòng cũng khá lo lắng. Lúc này bèn nói với Minh Phong Mỗ Mỗ


- Ngươi xông lên trước trợ giúp bọn họ đi!

- Cái này... Sứ mạng của ta là bảo vệ phu nhân!

Minh Phong Mỗ Mỗ chần chờ một chút rồi đáp.

- Ta bảo ngươi phải đi, đừng để ý tới ta!

Phượng Tiêm Vận khẽ kêu lên.

Minh Phong Mỗ Mỗ do dự một chút liền gật đầu, hóa thành một trận gió hướng tới chiến trường ở phía trước mà bay vút đi.

- Thật sự là đáng ghét, ta cũng muốn giết địch!

Phượng Tiêm Vận tay cầm tử mẫu song kiếm không nhịn được lập tức xông về phía chiến trường.

Chỉ là hiện tại nàng cũng biết nhất định phải lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không thể coi thường trong hành động.

- Vận tỷ, yên tâm chúng ta nhất định sẽ thắng!

La Mỹ Anh đứng ở một bên Phượng Tiêm Vận lên tiếng.

Lần xuất chinh này, nữ nhân của Lăng Tiếu ngoài Phượng Tiêm Vận ra, thì mấy người La Mỹ Anh, Cát Bối Hân, Vi Đại Nhi, Đông Phương Tinh đều đến đây. Còn mấy nàng thực lực hơi yếu thì bị Phượng Tiêm Vận dứt khoát lưu lại ở bên trong cung.

Cát Bối Hân, Vi Đại Nhi cùng với Đông Phương Tinh đều đánh tới phía trước tiên, La Mỹ Anh thì cùng Phượng Tiêm Vận ở lại phía sau.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui