Ba đại Thánh Giả hội tụ ở trong không trung bên trên quả núi có Lăng Tiếu.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Âu Dương Hưng nói
- Tiểu tử này có điều kì dị cổ quái, chúng ta tách ra đứng ở các phương vị, trực tiếp dùng Không Gian Chi Lực để nhốt hắn lại. Không để cho hắn có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Trên người tiểu tử kia có thể còn có dị bảo khác, cho nên khi bị ta công kích cũng không hề có một chút ảnh hưởng nào. Cho nên chúng ta ngàn vạn lần không thể xem thường hắn.
- Lão đại nói đúng, cần phải bắt được hắn, mới có thể sảng khoái mà hành hạ hắn.
Âu Dương Hoa nói phụ họa theo.
- Mau động thủ đi, tiểu tạp chủng này có thể khiến cho ba huynh đệ chúng ta đồng loạt ra tay đối phó hắn, cho dù chết cũng đủ để tự kiêu!
Âu Dương Chấn nói.
Âu Dương Hưng khẽ gật đầu. Lão giơ một chưởng lên liền đánh xuống về hướng tới quả núi cao kia.
Lực lượng dồi dào giống như thủy triều cuồn cuộn đổ ập xuống. Dưới một chưởng này ngọn núi cao vài trăm thước kia liền sụp đổ, tất cả mọi thứ trên quả núi đều là hóa thành phấn vụn, không còn tồn tại.
Trong hố sâu dưới quả núi cao, Lăng Tiếu chính lúc ở vào thời điểm mấu chốt. Hắn chỉ cần một chút thời gian, liền có thể dồn nén năng lượng nhiều hơn, tiến tới làm ra điều kiện tốt nhất để đột phá.
Vừa lúc đó, oanh tạc cường đại nện xuống thiếu chút nữa khiến cho tâm thần hắn thất thủ. Năng lượng đã dồn nén kia trong cơ thể cũng không áp chế nổi nữa, trong nháy mắt căng phồng sắp sửa bùng nổ.
- A!
Lăng Tiếu trong tình huống không có chuẩn bị, lại phải đón nhận năng lượng thật lớn đánh sâu vào. Hắn không nhịn được giật mình la lên một tiếng, một ngụm máu tươi lập tức phun tung toé ra ngoài.
Vô số đá vụn nện xuống, bao phủ lên hắn.
- Hơ, không thấy tiểu tạp chủng kia chạy ra, không phải mất mạng cứ như vậy chứ!
Âu Dương Chấn thở nhẹ mà nói.
- Sẽ không dễ dàng bỏ mạng như vậy, hơi thở của hắn vẫn còn!
Âu Dương Hưng nói, tiếp theo hắn nhíu mày một cái lại nói tiếp
- Tiểu tạpchủng kia có khí tức hơi kì dị cổ quái, lại có vẻ rất bừa bộn, nhưng khí tức lại đang không ngừng tăng trưởng!.
- Chẳng lẽ hắn muốn mượn đan dược trợ giúp để tăng thực lực đối kháng chúng ta sao?
Âu Dương Hoa hỏi.
- Cho dù như thế nào, trước cứ bắt hắn rồi hãy nói sau!
Âu Dương Hưng nổi khùng nói một tiếng, lại là một chưởng chụp xuống.
Không gian lực lượng đáng sợ nện xuống, mặt đất bên trong ngàn thước đều là bị chụp đến trũng xuống.
Dưới một chưởng này, Lăng Tiếu lần thứ hai bị đánh đến ngập vào càng sâu dưới mặt đất.
Có điều, loại Không Gian Chi Lực mặc dù đặc biệt cường đại, nhưng mà Lăng Tiếu có long lân hộ thân của lão Long vương nên cũng không khiến cho hắn bị thương tổn gì.
Lăng Tiếu cũng không để ý tới mặt khác, hắn khống chế những năng lượng đang bạo loạn của mình, mạnh mẽ áp chế bọn chúng xuống, không thể để cho bọn họ cắn trả đối với chính mình, kết quả là đột phá cửa ải không được, ngược lại bị tổn thương căn cơ của hắn, khiến cho thực lực của hắn giảm đi, vậy là mất nhiều hơn được.
- Lại còn không ra, vậy để cho chúng ta thu hắn ra!
Âu Dương Chấn có hơi không kiên nhẫn được liền nói một câu. Lão vươn tay ra, một hình bàn tay ngưng tụ từ Không Gian Chi Lực hướng tới mặt đất móc xuống.
Lăng Tiếu bị bàn tay kia mạnh mẽ bắt lên. Chỉ là hắn cũng không có bất cứ lời đáp lại nào, vẫn đang nhắm mắt lại. Hắn đang vận chuyển công pháp Độc Tôn Quy Nguyên với tốc độ cao, không ngừng dẫn dắt năng lượng tụ lại chung một chỗ để tiến hành lần đánh sâu vào cuối cùng nhằm đột phá.
Âu Dương Hưng nhìn ra manh mối trạng thái của Lăng Tiếu, lúc này quát
- Tiểu tử này lại muốn đột phá, trước cứ giết chết hắn, nếu không càng khó chơi hơn!.
Nói dứt lời, trong tay Âu Dương Hưng xuất hiện ra một thanh Thánh Khí, bóng dáng bắt đầu dao động. Một đạo kiếm quang giống như sao băng rơi xuống, nhằm hướng đầu của Lăng Tiếu liền chém tới.
Ở trong lúc chỉ mành treo chuông này, lực lượng của Lăng Tiếu đã có thể bình ổn, rốt cục hắn đã phá tan cửa ải đến Cao Giai.
Lăng Tiếu không có thời gian để hưởng thụ niềm vui lực lượng dâng trào mênh mông này. Hắn đã ý thức được tình cảnh của mình là khá không ổn.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!!
Liền tại lúc trường kiếm của Âu Dương Hưng rơi xuống trên đầu của hắn, thân thể Lăng Tiếu giãy dụa mạnh mẽ, một cỗ lực lượng dâng trào mênh mông liến khuếch tán ra ngoài. Long hình chiến khí trong cơ thể trong nháy mắt nhanh chóng tăng lên, thân thể bắt đầu dị biến. Một đạo Long Ngâm hướng tới Âu Dương Hưng công kích, trong tay cũng xuất ra Kim Long Thương đánh tan lực lượng đang trói buộc mình.
Âu Dương Hưng đã bị đạo Long Ngâm đánh, huyết khí lại cảm giác có hơi bốc lên nhộn nhạo. Động tác trở nên chậm chạp di một ít, nhưng vẫn không gây tổn thương được lão. Kiếm thế vẫn đang chém tới với khí thế không gì sánh nổi.
- Tiểu tạp chủng, ngày này sang năm chính là giỗ đầu của ngươi!
Âu Dương Hưng quát to.
Thân thể Lăng Tiếu lại được giải thoát, thực lực đã qua đạt tới Cao Giai Huyền Đế, lại còn tăng lên gấp ba mươi lăm lần lực lượng nên hoàn toàn đạt tới lực lượng của Đê Giai Thánh Giả thông thường. Hắn đã có thể bắt giữ kiếm thế của Âu Dương Hưng, nên nhanh chóng giơ Kim Long Thương lên để chắn thanh trường kiếm kia đang chém tới.
- Keng keng!
Binh khí va đập vào nhau, phát ra những tia lửa chói mắt.
Lăng Tiếu bị nện đến mức bắn bay ra ngoài trăm thước. Âu Dương Hưng cũng là đứng yên tại chỗ vẫn không nhúc nhích mảy may.
Chỉ là Âu Dương Hưng vô luận như thế nào đều không vui mừng nổi. Bởi vì hắn chỉ đẩy lui Lăng Tiếu trăm thước, mà không phải trực tiếp cấp nện cho hắn rơi xuống đất, không có lấy được niềm vui hoàn toàn có tính áp đảo.
Âu Dương Hưng nét mặt xanh mét tới cực điểm, hắn gầm rống một tiếng
- Tiểu tạp chủng, cho dù thực lực có tăng lên thì ngươi cũng nhất định phải chết!.
Ngay sau đó trong nháy mắt lão xuyên qua không gian, kiếm chiêu khủng bố chém vát về hướng tới Lăng Tiếu. Mỗi một đạo kiếm quang đều mang theo uy lực đáng sợ hủy thiên diệt địa.
Lăng Tiếu có lực lượng Phong thuộc tính, lại có được cước bộ Vân Tung Mị Ảnh. Tốc độ mặc dù so ra kém Âu Dương Hưng, nhưng vẫn gượng gạo có thể coi như ngang bằng lão. Kim Long Thương trong tay xuất ra chiêu thức phòng ngự dày đặc để ngăn cản kiếm chiêu đáng sợ của Âu Dương Hưng.
Thủ lâu tất sơ hở, Lăng Tiếu mặc dù đỡ được đại bộ phận công kích, nhưng mà vẫn đang có không ít kiếm khí phá được phòng ngự của hắn, cắt vào thân thể của hắn, đánh cho lớp long lân vàng rực trên người hắn bị rơi ra không ít.
Lão Long vương ban cho long lân phòng ngự mặc dù không sai, nhưng mà chỉ cần không gặp phải lúc nguy hiểm tánh mạng thì nó lại sẽ không tự động bảo vệ chủ. Điều này làm cho Lăng Tiếu cũng thấy khá bức bối khó chịu.
- Lão thất phu, Bổn cung liều mạng với ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...