Thần Khống Thiên Hạ


Hoàng Liên nhìn qua Lăng Tinh, trong đôi mắt đẹp dịu dàng có nước mắt chảy ròng.

- Ngươi muốn chết!

Hoàng Hán Sinh quát to.

Vào lúc này bên cạnh hắn có tên Linh Sư khác ra tay với Lăng Tinh.

Lăng Ngôn phản ứng nhanh chóng, muốn công kích tên Linh Sư này, thế nhưng mà Hoàng Hán Sinh lúc này bước lên ngăn cản trước mặt hắn.

- Cháu của ngươi không hiểu chuyện thì ta thay ngươi giáo huấn hắn thôi mà, miễn cho sau này hắn chọc họa.

Lăng Tinh chỉ là Linh Sư thấp giai thì làm sao là đối thủ của Linh Sư trung giai, vừa xuất chiêu đã bị đánh bay.

Lăng Mạc rất muốn giúp nhưng mà hắn đã đèn cạn dầu, cũng không có sức lực gì, chỉ có thể không cam lòng nhìn tất cả, trong lòng của hắn vô cùng hối hận.

Đây thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Tất cả nghiệp chướng là do hắn mà ra, vì sao lại bất công với cháu của hắn như vậy.

Lăng Tinh bị thương vẫn bất khuất, tiếp theo là phản kháng, đáng tiếc hắn lại ra tay, thương thế trên người càng nặng hơn.

Lăng Ngôn lại bị Hoàng Hán Sinh ngăn cản nên không cứu giúp được.

Hoàng Liên đã sớm khóc lóc đầy mặt, trong miệng không ngừng hô:

- Đừng đánh... Đừng đánh...

Lăng Mạc cuối cùng quát to:


- Hoàng Hán Sinh chớ khinh người quá đáng, nhanh dừng tay, bằng không ta đánh bạc quay về Lăng gia nhờ người giúp, các ngươi cũng không tốt đâu.

Hắn nói xong câu này thì thổ huyết, nhìn ra được hắn bây giờ chỉ chống đỡ bằng ý niệm mà thôi.

Nghe lời này Hoàng Hán Sinh không thể không cho người dừng tay.

Cái gọi là chó cùng đường không nên dây vào, có lẽ Lăng Mạc đúng như hắn nói quay về Lăng gia cầu tính, nói không chừng Lăng gia thực sự sẽ giúp, dù sao Lăng gia cũng không có đuổi tận giết tuyệt đám người Lăng Mạc, bởi vậy có thể thấy Lăng gia vẫn niệm vài phần tình xưa với Lăng Mạc.

- Mạc huynh chớ tức giận, coi chừng tổn thương thân thể, ta chỉ thay ngươi giáo huấn tiểu bối mà thôi, không nên cho là thật!

Hoàng Hán Sinh nói, sau đó nói:

- Chúng ta đi!

Lúc này hắn quay người lại đi ra.

Lăng Ngôn lúc này thống khổ ôm lấy Lăng Tinh, cũng chuẩn bị mang Ô Tham Vương cho hắn liệu thương.

- Khi dễ người Lăng gia chúng ta mà muốn rời đi, làm gì có chuyện đó chứ!

Một đạo thân ảnh phá không bay tới, một tiếng nói bất mãn vang vọng.

Một đạo khí thế mạnh mẽ áp lên người của Hoàng Hán Sinh, bọn họ cảm thấy không hít thở được, trong nội tâm chấn động mạnh mẽ.

- Cường giả Vương... Vương giai?

Trong Vẫn Thạch Thành có thể có Vương giai tồn tại cũng chỉ có Lăng gia, mà từ khẩu khí của đối phương thì chính là người Lăng gia.

Trong lòng Hoàng Hán Sinh nghĩ mãi mà không rõ, đám người Lăng Mạc thật sự bị bỏ rơi sao? Chẳng phải nói Lăng gia không quan tâm bọn họ sao?

Một đám người ở trên không trung, đám người này là Lăng Thương, Lăng Viễn, Lăng Chiến cùng với Lăng Tiếu.

Kỳ thật bọn họ đã sớm tới nơi này, chỉ là ở trên không trung quan sát đám người Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn, muốn biết biểu hiện của bọn họ thế nào.

Nếu như bọn họ biết hối hận, trong nội tâm còn có gia tộc thì cứ tiếp bọn họ quay về, nhưng nếu như bọn họ không biết hối cải thì xin lỗi, bọn họ cả đời này đừng mong bước vào gia tộc nửa bước.

Bọn họ không nghĩ tới vừa quan sát một lát lại xảy ra chuyện này.

Lăng Thương vốn muốn sớm đi xuống giáo huấn đám người Hoàng Hán Sinh, thế nhưng mà Lăng Tiếu ngăn cản Lăng Thương làm vậy.

Bởi vì thường thường vào lúc nguy nan nhất mới biết bản tính một người, mà lúc này duỗi tay viện trợ thì người khác mới cảm kích nhất.

- Tộc... Tộc trưởng!

Cổ họng Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn như bị nghẹn lại, trong ánh măt bọn họ hiện ra thần thái khó tin.

Bọn họ không nghĩ tới Lăng Thương vào lúc này xuất hiện ở đây, lại nghe Lăng Thương nói thế thì nội tâm ngũ vị tạp trần.

Đám người Hoàng Hán Sinh nhìn thấy người tới thì rơi lệ đầy mặt.

Lăng gia có tộc trường hiện tại và lão tộc trưởng xuất hiện, tim của bọn họ lạnh hơn phấn nửa, nếu người ta truy cứu tiếp, Hoàng gia của bọn họ sẽ ra sao?

- Các ngươi thật to gan, dám khi phụ người Lăng gia chúng ta?


Lăng Thương tức giận nhìn qua đám người Hoàng Hán Sinh quát to.

Âm thanh của hắn mang theo lực lượng Vương giai, chấn đắc Hoàng Hán Sinh đau đớn,hai tên Huyền Sĩ giai phun ra một ngụm máu té xuống đất.

- Lăng... Lăng lão tộc trưởng... Xin thứ tội, ta... Chúng ta là vô tình!

Hoàng Hán Sinh không biết nên giải thích thế nào, thần sắc của hắn cực kỳ kinh hoàng.

Dùng thực lực của bọn họ, người ta muốn bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay, hắn làm gì có khả năng phản kháng, lại hối hận tới đây giáo huấn Lăng Tinh.

- Ta biết rõ ngươi vô tình!

Lăng Thương trừng Hoàng Hán Sinh, khí thế Vương giai áp qua bọn họ.

Phốc phốc!

Trừ Hoàng Liên ra thì đám người Hoàng gia chấn động thổ huyết.

Lăng Thương không ngó ngàng tới bọn họ, nhìn qua Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn hai người, ánh mắt già nua mang theo vài phần phức tạp.

- Để các ngươi chịu khổ, chúng ta cùng quay về gia tộc!

Dù thế nào thì bọn họ cũng là huynh đệ, mà Lăng Thương là người mềm lòng, cho tới bây giờ thấy tình huống của Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn thì nội tâm đã quyết định mang bọn họ quay về.

Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn nghe lời này đôi mắt già nua kích động.

Nhưng mà hai người khác chế cảm xúc, bọn họ quỳ xuống trước mặt Lăng Thương nói:

- Đa tạ tộc trưởng khoan thứ, có thể cho tội nhân chúng ta về trong tộc, lại... Chúng ta làm gì còn mặt mũi quay về!

- Các ngươi không cần nói gì cả, lúc đó lão tộc trưởng mang vị trí giao cho ta, là vinh hạnh lớn nhất của Lăng Thương ta, các ngươi là huynh đệ của Lăng Thương ta, ân oán lúc đó nên qua đi, chỗ đó mới là nhà của các ngươi!

Lăng Thương rất cảm khái nói.

Nghe Lăng Thương nói chuyện, Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn đôi mắt già đầy nước mắt.

Bọn họ không nghĩ tới có một ngày lại quay về trong tộc, thế nhưng mà bọn họ mang đại tội trở về nhà thì sao có thể ngẩng cao đầu đây.


Đám người Lăng Thương nói chuyện với bọn họ một phen, an ủi bọn họ quay về sẽ không có gì cả, bọn họ cũng vui mừng.

- Đa... Đa tạ tộc trưởng!

Lăng Mạc kích động, trong miệng thì phun máu tươi, hắn bật ngửa ra sau.

Xem dáng vẻ của hắn hung nhiều hơn cát.

- Gia gia!

Lăng Tinh kích động bò dậy.

Lăng Ngôn muốn tiếp đại ca của hắn, có một người tiếp được còn nhanh hơn.

Lăng Tiếu trong nháy mắt tiếp được Lăng Mạc.

- Hai trưởng lão, Lăng gia còn cần các ngươi quay về chủ trì, ngươi cũng không thể chết như vậy.

Nói xong trong tay hắn cầm một viên đan dược cao giai cho vào miệng của Lăng Mạc.

Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn dù nằm mơ cũng không nghĩ tới còn cơ hội trở về trong gia tộc.

Mà Hoàng Hán Sinh không nghĩ tới bản thân mình xui xẻo đến như vậy, ở thời điểm nào không đi khi dễ đám người Lăng Mạc, cố tình lựa chọn ngay ngày nhóm người Lăng Thương đi tới đón mấy người Lăng Mạc, bị người bắt tại trận.

Hiện tại hắn chỉ có cỗ xúc động muốn đập đầu chết cho xong.

Hôm nay hắn giáo huấn Lăng Tinh ác như vậy, ngày sau nếu Lăng gia trả thù Hoàng gia, vậy phải làm sao?

Hoàng Hán Sinh càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cháu gái còn chưa bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui