Trừ thái thượng trưởng lão lúc trước ra ngoài du lịch không nói, hôm nay đệ nhất cao thủ của Lăng gia chính là Lăng Chiến, hắn chính là đường đệ của đương kim gia chủ Lăng Viễn.
Mười năm trước hắn đột nhiên từ Linh giai tăng lên Vương giai trung giai, lại trong vòng ba năm đột phá lên Vương giai cao giai, thêm bốn năm qua hắn trở thành Vương giai đỉnh phong.
Mấy năm gần đây không ai nhìn thấy hắn di động bên ngoài, có người nói hắn đã trở thành Địa Hoàng.
Tại tây bắc, Địa Hoàng giai đã là tồn tại cao nhất, nếu như Lăng Chiến thực sự đi tới bước này, Lăng gia chính là đệ nhất gia tộc trong phạm vi quản hạt của Tử Thiên Tông.
Về phần cao thủ thứ hai chính là thê tử của Lăng Chiến, Mộng Tích Vân.
Nhưng nàng không có ra tay bao giờ, căn bản không ai nghĩ tới nàng bây giờ đã là Vương giai đỉnh phong.
Người bên ngoài chỉ biết cao thủ thứ hai của Lăng gia chính là phụ thân của Lăng Chiến, Lăng gia lão tộc trưởng Lăng Thương, thực lực Vương giai trung giai, tiếp theo chính là trưởng lão Lăng Trần có thực lực Vương giai thấp giai đỉnh phong, lại tới đương kim tộc trưởng Lăng Viễn Vương giai thấp giai.
Hôm nay tính ra Lăng gia không tính thái thượng trưởng lão Lăng Hà cùng với Lăng Tiếu, Lăng gia có năm người thực lực ngoài Vương giai.
Thế lực này đúng là ngạo thị một phương.
Trong phạm vi quản hạt của Vẫn Thạch Thành không có người nào dám đắc tội người của Lăng gia, mà Lăng gia lại quản lý Vẫn Thạch Thành rất tốt, nơi này càng ngày càng phồn hoa.
Lăng gia càng cường đại, diện tích phủ đệ cũng mở rộng ra rất nhiều.
Trong đại viện hậu viện của Lăng gia, trong một sân nhỏ ưu tĩnh có một phụ nữ phong vận mười phần đang cầm khối thịt tươi đưa cho con gấu chó cao ba bốn mét.
- Tiểu hắc, ăn chút thịt đi, khẩu vị tiểu gia hỏa ngươi càng ngày càng lớn, tiếp tục như thế ngươi nên tự kiếm ăn đi.
Phụ nữ này từ ái nói một câu.
Nàng xem con gấu chó này giống như thân nhân của mình vậy, nhưng mà trong thần sắc của nàng lờ mờ có thể nhìn thấy cảm xúc tưởng niệm và ưu tư.
Phụ nữ phong vận mười phần này chính là mẫu thân của Lăng Tiếu, Mộng Tích Vân.
Mà con gấu chó trước mắt chính là con gấu nhỏ mất phụ mẫu được Lăng Tiếu mang ra khỏi Hoang Tùng sơn mạch trong một lần lịch lãm rèn luyện.
Tiểu hắc trước kia bây giờ biến thành một con gấu to lớn.
Nó chỉ là linh thú bình thường, cho dù dùng thú đan nuôi dưỡng, bây giờ vẫn chỉ là linh thú tứ giai cấp thấp, muốn đột phá bình cảnh ngũ giai chỉ sợ không dễ dàng, huyết thống của nó quá mức bình thường.
Tiểu hắc lúc này ăn khối thịt tươi kia, sau đó lắc lắc thân thể to lớn tới trước Mộng Tích Vân, nó thè lưỡi liếm tay của Mộng Tích Vân không ngừng, lộ ra thần sắc vui vẻ.
Mộng Tích Vân lúc này vuốt trán của tiểu hắc, nói:
- Ai, cũng chỉ có tiểu hắc ngươi là suốt ngày ở bên cạnh ta thôi.
Trượng phu ra ngoài tu luyện, nhi tử ở trung vực không biết rõ tình huống, cháu trai thì nàng không có nuôi dưỡng, thỉnh thoảng buồn bực trong sân, trừ tu luyện thì chính là chơi với tiểu hắc, sinh hoạt của nàng quá buồn tẻ.
cho dù có thực lực, Lăng Viễn đã từng mời nàng tiến vào trưởng lão hội, nhưng mà từ khi nàng sinh ra tới nay vẫn ít xuất đầu lộ diện, cũng chỉ chọn sinh hoạt thế này.
Ngay sau đó một tiếng gió xé gió vang lên, ngay sau đó âm thanh to lớn xuất hiện.
- Phu nhân, ta trở về!
Một đạo kim quang lóng lánh từ trên trời bay xuống, tốc độ và khí thế bất phàm.
Sau khi âm thanh rơi xuống, hào quang kia rơi xuống bên cạnh Mộng Tích Vân.
Người này nhìn qua chừng ba mươi tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, chùm ria mép quanh miệng, mắt bắn tinh quang, bộ võ phục tập luyện đã nhiều chỗ bị rách và bị thương, nhưng mà không có bị thương tới chỗ hiểm, hắn mang theo trường thương màu vàng, trên khuôn mặt mang theo thần sắc hưng phấn, hiển nhiên là gặp việc cao hứng gì đó.
Người này chính là phụ thân của Lăng Tiếu, Lăng Chiến!
Hôm nay khí thế của hắn đạt tới Địa Hoàng cấp thấp đỉnh phong, khí huyết đặc biệt nồng đậm, xem ra hắn ra ngoài lần này thu hoạch rất lớn!
Mộng Tích Vân lườm qua trượng phu của mình, rất không thú nói:
- Trở về thì trở về, làm gì vậy hô to gọi nhỏ, cũng không sợ đại ca cùng tam đệ chê cười ngươi hay sao?
Nói xong quay qua lại đi vào trong nhà.
Lăng Chiến thấy Mộng Tích Vân như vậy thì biết rõ phu nhân tức giận, ai bảo hắn ra ngoài lần này đã là nửa năm, phu nhân không tức giận mới là chuyện lạ.
Lăng Chiến vội vã theo sau cười nói:
- Tiếc Vân ngươi xem ta mang theo cái gì quay về này, ta lúc này thật vất vả phát hiện Lục Tinh Hoa là tứ phẩm trung giai đấy, Bàn Liên Đằng tứ phẩm cao giai, có chỗ tốt rất lớn cho tu luyện của ngươi đấy.
Lăng Chiến mỗi một lần đi ra ngoài quay về thì không quân mang chỗ tốt về cho phu nhân, bằng không hắn buổi tối đừng mong lên giường được.
Trước đây Mộng Tích Vân đều tha thứ cho Lăng Chiến, nhưng mà nàng một lần thì không sao, nàng cũng không có đi tiếp linh thảo của Lăng Chiến.
- Nhân sinh trừ tu luyện còn có cái gì? Nhi tử không ở bên cạnh còn không tính, ngay cả trượng phu cũng là tu luyện cuồng, ta chỉ cô đơn một mình mà thôi!
Mộng Tích Vân than thở.
Không biết vì sao hôm nay nàng đặc biệt nhớ nhi tử, nhớ cháu nội, nàng hi vọng bây giờ mình đàn cháu đầy nhà, một nhà vui thích sống vui vẻ.
Nàng nguyện sống vui vẻ với thân nhân qua khoảng thời gian trăm năm, cũng không muốn thọ nguyên vài trăm năm lại không có trượng phu, con cháuở bên cạnh, vượt qua trong thời gian cô độc.
Lăng Chiến khẩn trương, hắn là người sợ vợ, vội vã cất kỹ linh thảo đi theo sau lưng Mộng Tích Vân, sau đó tiến vào đại sảnh và bảo nha hoàn ra ngoài, hắn ôm lấy Mộng Tích Vân nói:
- Tích Vân, nếu không... Nếu không chúng ta lại sinh hài tử nhé? Cũng khiến ngươi không tịch mịch.
Kỳ thật Lăng Chiến sớm có suy nghĩ này rồi, hắn hiểu tính cách của phu nhân, không ai ở bên cạnh nói chuyện khiến nàng không vui, trong tộc nàng không có mấy người là bạn chân chính, bên phụ thân cũng không cần nàng đi hầu hạ.
Cho nên hắn muốn sinh thêm hài tử cho phu nhân vui vẻ, như vậy mới vượt qua khỏi tịch mịch.
Nghe trượng phu nói thì đôi mắt Mộng Tích Vân sáng ngời, nhưng mà lại ảm đạm xuống.
- Vậy không được, chúng ta có Tiếu nhi, lại có cháu rồi, vậy xưng hô loạn lên cả, không được... Tuyệt đối không được!
- Này... Bọn chúng không phải không ở cạnh nhau sao, không quan trọng đâu!
Lăng Chiến lúc này biết cân nhắc thế nào, trong lúc nhất thời trở nên khốn quẫn.
Nếu bọn họ có thêm hài tử, mà cháu của bọn họ lớn hơn hài tử, quan hệ trong đó sẽ đủ loạn.
- Ngươi lại mò mẫn nói gì đó, về sau Tiếu nhi trở về, chúng ta khẳng định phải bảo Tiếu nhi tìm nhiều thêm mấy nàng dâu, sinh thật nhiều cháu cho ta!
Mộng Tích Vân liếc Lăng Chiến.
Nói lời thật, Lăng Chiến nói nàng cũng động tâm, nhưng mà nàng vẫn khắc chế suy nghĩ của mình.
- Được rồi nghe ngươi, cũng không biết tiểu tử thúi kia khi nào quay về, chẳng lẽ làm ra cái gì...
Lăng Chiến chưa nói xong...
Hắn không nói xong thì Mộng Tích Vân quay người nện vào ngực của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...