- Lão thái gia, ta là nha hoàn Vũ Tích phụ thị Lăng Tiếu thiếu gia!
Bạch Vũ Tích đang nói thì tháo đấu bồng xuống.
Lăng Hà nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Vũ Tích thì trong nháy mắt kích động.
- Vũ... Vũ Tích... Là hài tử a, nhanh... Nhanh rời khỏi đây, nơi này không dễ trêu!
- Lão thái gia đừng lo lắng, có thiếu gia ở đây thì không ai làm gì được chúng ta đâu.
Bạch Vũ Tích chảy nước mắt nói.
Trước kia ở Lăng gia vị này là thái thượng trưởng lão cao cao tại thượng, xem nàng như con cháu của mình, có rảnh cũng thường chỉ đạo nàng tu luyện, Bạch Vũ Tích phi thường tôn kính hắn.
Hôm nay hắn có dáng vẻ này, trong nội tâm nàng cực kỳ khó chịu.
Nàng nghĩ thầm:
- Nhất định phải giáo huấn đám người đả thương lão thái gia!.
- Tiếu... Tiếu nhi cũng tới trung vực?
Thần sắc Lăng Hà lúc này khẩn trương và mừng rỡ nói.
- Lão... Lão thái gia, ta ở đây!
Lăng Tiếu lúc này gương mặt đau khổ chạy tới, hắn ứng một tiếng, trực tiếp quỳ trước mặt Lăng Hà.
Lăng Tiếu quỳ xuống, hai mươi mấy người phía sau quỳ theo.
Trong lúc nhất thời người chung quanh rất náo nhiệt.
Lúc này tên chưởng quỹ tửu quán nhìn qua Vô Tam công tử thì thầm:
- Tam công tử, này... Việc này làm thế nào?
Người này chính là người hạ lệnh đánh gãy chân Lăng Hà.
Hắn nhìn thấy nữ nhân cường hãn xuất hiện bên cạnh Lăng Hà, hắn cũng có cảm giác đối phương không bỏ qua cho hắn.
Vô Tam công tử trừng hắn và nói:
- Sợ cái gì, không phải có bổn thiếu gia ở đây sao?
Nói xong hắn đi nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ Tích, đôi mắt của hắn tràn ngập dục vọng.
- Tiểu thư, không biết phương danh của cô là thế nào, tôi chính là Vô gia Vô Thương, người khác đều gọi ta là Vô Tam công tử!
Vô Tam công tử cố bày ra nụ cười mê người nhìn qua Bạch Vũ Tích hỏi một câu.
Lăng Hà nhìn Vô Tam, trong mắt đầy tức tối, tiếp theo nhìn Bạch Vũ Tích cùng Lăng Tiếu nói:
- Vũ Tích,Tiếu nhi các ngươi mặc kệ ta, chỗ này là đại bản doanh của hắn... Bọn chúng quá cường đại, ta đắc tội bọn chúng nên chúng không bỏ qua cho ta.
Lăng Hà nghẹn một hơi nói ra, ngay sau đó trong miệng có máu tươi chảy ra ngoài.
Bạch Vũ Tích hoảng sợ, nàng không nghĩ nhiều, mang một giọt Sinh Mệnh Tuyền Dịch cho Lăng Hà ăn vào.
Sinh Mệnh Tuyền Dịch xuất hiện thì võ giả chung quanh cảm thấy năng lượng vô cùng tinh thuần.
- Đồ tốt!
Tên Thiên Tôn bên cạnh Vô Tam công tử thở dài cảm thán.
Nếu không phải Vô Tam công tử ở bên cạnh, hắn đúng là muốn ra tay cướp của Bạch Vũ Tích rồi.
Vô Tam công tử bị Bạch Vũ Tích không đếm xỉa tới cũng không tức giận, nhưng hắn biết rõ thực lực của Bạch Vũ Tích cho nên không tới quá gần, hắn nhìn qua Thiên Tôn bên cạnh nói:
- Mời tiểu thư này đi theo ta, ta muốn bàn chuyện nhân sinh hoan lạc với nàng ta, ha ha!
Tên Thiên Tôn kia không cần suy nghĩ, lập tức bắt Bạch Vũ Tích.
Hắn ra tay rất nhanh, nhưng mà có người ra tay nhanh hơn hắn, trực tiếp đứng ở trước Bạch Vũ Tích và bắt lấy cánh tay của hắn lại.
- Ngươi là ai dám quản chuyện này, chán sống rồi sao?
Tên Thiên Tôn này nhìn qua người trẻ tuổi trước mặt quát lên.
Cùng lúc đó hắn muốn rút tay về, lại phát hiện lực lượng của đối phương như vô tận, hắn không thể rút về được, từ điểm này hắn biết rõ thực lực của đối phương trên hắn.
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong thì người trẻ tuổi này không trả lời, trực tiếp dùng hành động cho hắn biết hắn quá ngu xuẩn.
Chỉ thấy người trẻ tuổi này dùng sức kéo một cái, đồng thời lại đá một cước vào hạ bộ của tên Thiên Tôn.
Trong chốc lát cánh tay của Thiên Tôn này bị người trẻ tuổi xé rách, rất nhiều máu tươi bắn ra tung tóe.
Tên Thiên Tôn lúc này vịn miệng vết thương, trong miệng kêu tê tâm liệt phế.
Người bốn phía nhìn thấy một màn này đều bị dọa kêu to một tiếng, mỗi người đều rời xa.
Ai cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi này nói động thủ là động thủ, hơn nữa ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nhưng mà bọn họ cũng tránh vào chỗ tối, người tuổi trẻ này dám ở đây đắc tội người Vô gia, chẳng lẽ thật sự muốn chết sao?
Ở Vô Gia Thành này người Vô gia là bá chủ, có thực lực tông môn ngũ phẩm, cũng rất cường đại.
Người bình thường gây chuyện ở đây cũng thôi, nhưng chạm vào Vô gia thì chỉ sợ sẽ bị Vô gia diệt sát.
Vô Tam công tử cũng bị dọa sợ, hắn lúc này không ngừng lui ra sau, cả người lỏa đảo như sắp ngã.
Nếu không phải ở phía sau có người tiếp được hắn thì hắn đã ngã rồi.
- Dám động tới lão thái gia thì phải chết!
Ra tay đương nhiên là Lăng Tiếu, hắn bây giờ tức giận chưa từng có.
Lão thái gia của hắn phải luân lạc làm ăn mày, chính mình còn không biết, hơn nữa còn có người đánh gãy đùi của hắn ở trước mặt mình, suýt nữa đã chết đi, trong lòng của hắn tức giận, nhất định phải kiếm những kẻ này đau đớn thảm thiết hắn mới hả giận.
Lăng Tiếu nói xong, hắn đi nhanh tới trước mặt tên Thiên Tôn bị thương.
Tên Thiên Tôn này không ngừng lui lại, hắn hoảng sợ nói:
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ta... Ta là người Vô gia...
Hắn còn chưa nói xong, thân hình Lăng Tiếu lóe lên, đồng thời hắn đạp một cước vào cổ của tên Thiên Tôn.
Răng rắc!
Một tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, người ta nghe rất chói tai và ghê sợ.
Đường đường là Thiên Tôn giai bị một cước đạp chết, ngay cả chút năng lực phản kháng cũng không có, đây là thực lực bực nào, đáng sợ ra sao!
Vô Tam công tử lúc này sợ hãi sắc mặt tái nhợt, hắn sợ hãi quát với người sau lưng.
- Nhanh... Mau gọi chấp pháp thủ vệ lại đây, nhanh...
Tùy tùng mạnh nhất bên cạnh hắn bị giết, nếu đối phương còn không chờ đợi gì đã giết hắn đi, vậy hắn chết không đáng giá rồi.
Lăng Tiếu miểu thị nhìn qua Vô Tam công tử, trong mắt hắn thì người này đã là người chết.
Lăng Tiếu không động thủ, một gã Thiên Tôn phía sau hắn đã động thủ.
Vô Tam công tử lúc này không có chút năng lực phản kháng, lập tức bị bóp cổ và thân thể không có sức động đậy.
Lăng Tiếu tạm thời không có thời gian ngó ngàng tới, hắn ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Lăng Hà.
Nhìn dáng vẻ chán nản của Lăng Hà, trong nội tâm Lăng Tiếu như bị cây đinh đâm vào tim, cực kỳ khó chịu.
- Lão thái gia, để ngươi ủy khuất rồi, là Tiếu nhi bất hiếu!
Lăng Tiếu cúi đầu nói với Lăng Hà.
Có Bạch Vũ Tích cho Lăng Hà ăn Sinh Mệnh Tuyền Dịch, thương thế của Lăng Hà tự nhiên không ngại, nhưng mà chân bị gãy cần không ít đan dược mới khiến xương cốt dính liền vào nhau.
Vì vậy Lăng Tiếu cho Lăng Hà ăn đan dược cao giai, đồng thời hắn phát hiện tu vị của Lăng Hà đã bị phế.
Lúc này lửa giận trong lòng của Lăng Tiếu đã bốc cháy hừng hực.
- Trước phế tu vị bọn hắn cho ta!
Lăng Tiếu giận đến đỏ mắt sâu kín nói.
Thân lão thái gia của hắn bị phế đi đan điền tu vị mất hết, khó trách mới vừa rồi bị một đám Linh Sư khi dễ không hề có lực hoàn thủ.
Bất kể là ai phế đi lão thái gia hắn, Lăng Tiếu cũng phải khiến người người trước mắt này trả một cái giá lớn.
Theo lời Lăng Tiếu vừa dứt, Thiên Tôn của Tiếu Ngạo Cung đã bắt đầu động thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...