Nhớ lại lúc trước hắn cùng Viên Chiến Thiên ở chiến loạn uyên chiến đấu, đánh đến hết sức sung sướng lâm ly, để cho hắn đến nay đều hoài niệm cảm giác thế quân lực địch kia.
Mà Vũ Bất Phàm thân là đệ tử kiệt xuất nhất của Linh Vũ các, cũng không biết năng lực của hắn như thế nào.
Trước đây, Ma Tử của Hắc Ma môn đã để cho hắn cảm thấy thất vọng, hi vọng yêu nghiệt kiệt xuất của Trung vực đệ nhất đại các có thể để cho hắn có cơ hội thi triển toàn lực mới tốt a!
- Phu quân ngươi trước đừng cười, bây giờ cách ngày quyết chiến chỉ còn có một tháng, hiện tại phải lập tức lên đường mới đi đến Thiên Tuyệt Hồ kịp thời!
Thải Hà Nguyệt ở một bên nhắc nhở.
- Ừ, thời gian là sắp đến gần rồi, bất quá không sao!
Lăng Tiếu nhẹ ứng nói, trong long mục lấp lánh thần mang hưng phấn.
Lăng Tiếu trở lại trong phòng do hai vị phu nhân hầu hạ tắm rửa thay quần áo.
Nhị nữ cũng không biết là bởi vì Lăng Tiếu muốn đi chiến đấu hay không, hay là tư niệm cách xa nhau nửa năm khó chịu nổi, lại chủ động trêu chọc dục vọng của Lăng Tiếu, ba người không khỏi ở trong phòng điên loan đảo phượng một phen, chiến đấu cũng là tương đương kịch liệt.
Một ngày qua đi, nhị nữ bị Lăng Tiếu tư nhuận đến giống như kiều hoa sau cơn mưa, lộ ra kiều diễm xinh đpẹ vô cùng, phong tình thiếu phụ kia tận hiện ở trên khuôn mặt.
Lăng Tiếu nhìn bọn họ phong tình vạn chủng, thân thể bạo mãn như ngọc, thiếu chút nữa có một loại cảm giác không muốn rời giường.
Hắn phải thầm thở dài tâm tính của mình thực sự là càng lúc càng kém.
- Nữ nhân là họa nước, lời ấy thực sự không giả a!
Lăng Tiếu ở trong lòng tán thán nói.
Lăng Tiếu tùy hai người hầu hạ ăn mặc võ phục, một bộ hắc sắc kình trang phủ lên trên người, cơ nhục tuyến điều phân minh như ẩn như hiện kia tận hiện lên thể phách dương kiên cường tráng, khuôn mặt mê chết không cần đền mạng kia mang theo vài phần tà khí, còn có vài phần khí chất kiên nghị, khí độ bất phàm tận hiện trước mắt, đủ để giây sát bất kỳ nữ nhân nào rồi.
Lăng Tiếu phủ thêm một cái áo choàng đấu bồng, bước đi long hình hổ bộ mạnh mẽ uy vũ đi ra khỏi căn phòng.
Nữ nhân của hắn cơ hồ đều tập trung lại đây, chỉ có Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị ương không có ở chỗ này, hai người bọn họ tự biết thực lực yếu nhất, một mực ở trong trạng thái bế quan đều không có đi ra.
Chư nữ đều muốn đi theo Lăng Tiếu rời đi, đều bị Lăng Tiếu nhất nhất cự tuyệt.
Lần quyết chiến này Lăng Tiếu cũng không quá mức lo lắng, không cần thiết phải làm trận thế lớn như vậy, càng không phải là cái gì sinh ly tử biệt.
Trước khi ly biệt, Huyền Diệu một mực đặc biệt giao phó nói:
- Thiếu gia, chuyến này có thể những người khác sẽ có điều hành động, nếu không thì để Phong Nha trưởng lão đi với ngươi, như thế nhiều thêm một phần bảo đảm!
Lăng Tiếu lúc này mới nhớ tới những địch nhân án binh bất động kia của chính mình, nghĩ đến sẽ không bỏ qua một lần cơ hội vây sát hắn đi!
Lăng Tiếu khoát tay cự tuyệt nói:
- Không cần, Phương Thần đi theo ta là được, những người khác đều lưu lại, nên làm gì liền làm cái đó đi!
Lăng Tiếu còn ước gì nhiều địch nhân đến xâm phạm một chút, vừa lúc cho hắn cơ hội mài luyện, còn nữa hắn có rất nhiều lá bài tẩy bảo vệ tính amngj, ở bê trong Trung vực có thể lấy được tính mạng của hắn chỉ sợ không có mấy, trong lòng hắn ngược lại không có lo lắng gì.
Lăng Tiếu mang theo Phương Thần điệu thập đi đến Thiên Tuyệt Hồ.
Linh Vũ các, đại thế lực đệ nhất Trung vực.
Bọn họ tồn tại ở trong một mảnh không gian độc lập, không gian kia giống như là một phương thế giới, bên trong có những thứ cần co, núi cao, rừng rậm, kỳ hoa dị thảo, linh thú...
Ở trong các này còn có từng cái điện vũ cổ lão, lộ ra đại khí bàng bạc, khí thế rộng rãi.
Ở một chỗ bế quan, một gã thanh niên nhân thân mặc ma bạch giản dị, đi một đôi giày cỏ thong thả mà thẳng bước đi.
Người trẻ tuổi này tướng mạo bình thường, nụ cười hòa nhã, giống như là thiếu niên gần nhà khiến cho người ta có một loại cảm giác bình dị gần gũi, môt điểm cũng không cảm ứng được khí tức của hắn, tựa hồ hắn chính là một thiếu niên không có bất kỳ võ lực nào.
Một loại khí chất thuần phác không hiểu hiện ra ở trên người hắn, tựa hồ mang theo vị đạo xuất trần.
Người trẻ tuổi này rõ ràng chính là thủ tịch đệ tử Vũ Bất Phàm của một đời thanh niên kiệt xuất nhất của Linh Vũ các!
Nhất địa thiên chi kiêu tử của Trung vực từng có triển vọng nhất đoạt được đệ nhất Hoàng tọa.
Đáng tiếc lại bị một tên hắc mã khác không có tên tuổi đoạt đi vinh dự thuộc về hắn.
Quang hoàn ở trên đỉnh đầu hắn bị nhiễm chút ít vết bẩn, trên con đường tu võ nhiều ít có chút không cam lòng.
Vì đem một chút vết bẩn kia xóa mất, hắn muốn khiêu chiếu người nọ, một lần nữa thành tựu thân phạn một đời thanh niên cường giả nhất!
Vũ Bất Phàm, người cũng như tên, kể từ ngày hắn được lão các chủ của Linh Vũ các nhìn trúng, hắn liền chú định đi con đường bất phàm.
Hắn có một cái ngoại hiệu không có người biết, nhân xưng "Vũ phong tử"!
Yêu võ như mạng, từ một ngày đó tu luyện hắn liền rất ít gián đoạn tu hành, sau khi đem thực lực từng ngày cường đại lên liền bắt đầu không ngừng khiêu chiếu đối thủ cao cấp.
Lúc bắt đầu khẳng định không có quả ngon gì để ăn rồi.
Nhưng mà thuận theo hắn khiêu chiến càng ngày càng nhiều, lực chiến đấu cũng là càng ngày càng biến thái, tốc độ trưởng thành cũng là so với người cùng tuổi phải nhanh hơn gấp nhiều lần, lực chiến đấu kia lại càng biến thái.
Hôm nay hắn lấy niên kỷ hơn ba mươi tuổi đạt tới thực lực Thiên Tôn đỉnh phong, đã để rất nhiều người nhìn mà đuổi không kịp.
Mà mấy năm gần đây hắn lại càng trảm sát qua hai tên cường giả tán tu Huyền Đế, danh đầu nhất thời vô lượng.
Nhưng mà người nọ trước sau so với hắn đi trước một bước, uy danh đáng kinh ngạc kia so với hắn càng thêm cường thịnh.
Một đời hai đại tân tinh cường giả sớm muộn gì nhất định sẽ có một trận chiến!
Thời cơ đã đến, một trận chiến này cũng cuối cùng là phải bắt đầu!
- Thiếu các chủ, tin tức không biết bị ai để lộ ra rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện một trận chiến của ngươi cùng Lăng Tiếu rồi!
Một gã Đế giai khom người xuống đối với Vũ Bất Phàm nói.
Vũ Bất Phàm hắn thiên túng chi tư, đã được bên trong Linh Vũ các định làm Thiếu các chủ đời sau.
Vũ Bất Phàm không phát ra một gợn sóng nói:
- Truyền đi liền truyền đi rồi, có ít người chính là thích ồn ào, chỉ là trước một trận chiến này có người nào dám tự mình giở trò quỷ, Vũ Bất Phàm ta là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn!
Ở lúc bình thường lại thấu ra một cỗ khí thế không tầm thường, đem hắn nhìn thành một thiếu niên không muốn hại người đây chính là sai lầm đặc biệt lớn.
- Vậy thiếu các chủ hiện tại xuất phát sao?
Tên Đế giai kia hỏi.
- Ừ, sau khi ta hướng sư tôn thỉnh an, liền xuất phát đi, ta từ đây xuất phát nếu so với hắn từ Phong Vân thành thì sớm một điểm a, hi vọng một trận chiến này đừng để cho thất vọng mới tốt!
Ánh mắt sáng rỡ của Vũ Bất Phàm thoáng qua thần sắc hưng phấn.
Hắn từ sau lần Hoàng bảng chi tranh đợi một trận chiến này đã rất lâu rồi.
Ở một chỗ khác của Linh Vũ các, Khang Lam đồng dạng là đệ tử kiệt xuất của Linh Vũ các, một gối quỳ xuống trước mặt một gã lão giả, trên khuôn mặt toàn là vẻ cung kính đồng thời còn mang theo vài phần thấp thỏm.
Tên lão giả kia đối với Khang Lam phát ra thanh âm u lãnh nói:
- Sự kiện kia là ngươi truyền đi hay sao?
Khang Lam cúi đầu ứng nói:
- Không biết sư phụ là nói đến sự kiện nào?
- Hừ, còn dám lừa dối vi sư!
Lão giả kia hừ lạnh motojt iếng, quay mặt lại thần sắc hiện ra ý âm hàn.
Lão giả này lại một đầu tóc trắng, liền ngay cả lông mày cùng râu cũng đều là tuyết trắng, chỉ là khuôn mặt nhìn lên lại chỉ là hơn năm mươi tuổi, cũng không lộ ra vẻ già lão.
Người này là sư phụ Hàn Thiên lão nhân của Khang Lam, tu vi trung cấp Huyền Đế đỉnh phong, thuộc về một trưởng lão bên trong Linh Vũ các, có quyền lực không nhỏ.
Khang Lam nhìn thấy sư phụ hắn đã chuẩn bị nổi giận, cũng không dám giả bộ nữa, lập tức lộ ra vẻ khủng hoảng nói:
- Sư phụ, ta... Ta chỉ là muốn thay sư đệ dương uy, lấy thực lực của hắn muốn trảm sát người kia là dễ dàng, ta chính là nhìn không quen cái dáng vẻ càn rỡ kia, ta muốn để mọi người thấy sư đệ đem hắn dẫm đến không thể xoay sở.
Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào đồ đệ của hắn có chút hận rèn sắt không thành thép nói:
- Mục đích của ngươi đơn giản như vậy là tốt, chỉ sợ ngươi dụng tâm kín đáo! Nam nhân đại trượng phu lập thân xử sự cần phải đứng thẳng, làm chính đáng, đi làm những thứ tà đạo này cuối cùng không phải là chính đạo, nếu như ngươi thật hận hắn như vậy liền nên dựa vào thực lực của mình đi áp đảo hắn, Lam nhi... Thiên phú của ngươi so với bất kỳ nào đều không thua kém, chỉ là Bất Phàm sư đệ của ngươi ứng thế mà sinh, ngươi mới đành phải ở dưới hắn, nếu như ngươi chịu cố gắng, ngày sau muốn vượt qua vi sư không phải là chuyện khó khăn.
- Đệ tử nhớ kỹ lời dạy của sư phụ!
Khang Lam cúi đầu ứng nói.
Đúng vậy, tin tức Vũ Bất Phàm cùng Lăng Tiếu quyết chiến Thiên Tuyệt Hồ chính là Khang Lam để lộ ra.
Vốn là Vũ Bất Phàm cũng không muốn người người đều biết, nhưng mà Khang Lam lại không nghĩ như vậy.
Hắn ở Phong Vân thành bị Lăng Tiếu khi phụ qua, trong lòng sớm đã chôn xuống mầm mống thù hận, hắn muốn Lăng Tiếu sớm ngày đi tìm chết.
Trước đây, Cổ gia cùng người của Thiên Sát liên thủ cư nhiên lại không thể đem Lăng Tiếu trảm sát, còn bị Lăng Tiếu diệt.
Cường đại của Lăng Tiếu đã khắc thật sâu vào trong lòng của Khang Lam, Lăng Tiếu đã trở thành tâm ma của hắn.
Lăng Tiếu một ngày chưa diệt trừ, tâm ma của hắn khó đi, nếu muốn tiến giai tiếp, sợ rằng không dễ dàng như vậy.
- Chuyến này ngươi cũng đi đến quan chiến đi, hai đại thanh niên hoàng giả chi chiến, đối với ngươi mà nói hẳn là rất có lợi ích đấy!
Hàn Thiên đối với Khang Lam nói.
- Vâng, sư phụ!
Khang Lam đáp ứng một tiếng, trong mắt thoáng qua vài phần thần sắc âm hiểm.
Cổ gia trọng địa, nhận được tin tức Lăng Tiếu cùng Vũ Bất Phàm quyết chiến đã bắt đầu bí mật an bài Thái tượng trưởng lão chưa xuất thế xuất phát đi đến Thiên Tuyệt Hồ rồi.
Lăng Tiếu đầu tiên là trảm đám người Cổ Vũ Phi của Cổ gia, sau đó lại trảm vị Thái tượng trưởng lão Cổ Hình, Cổ gia sớm đã trải qua chấn động rồi.
Bọn họ một mực không có động tĩnh đó là bởi vì đang trù bị kế sách vạn toàn, tất muốn đem Lăng Tiếu một kích mà giết.
Bây giờ Lăng Tiếu giương cờ gióng trống mà xuất hiện, bọn họ lại không báo thù vậy danh dự của Cổ gia bọn hắn lại càng rơi xuống đáy cốc rồi, Cổ sát lệnh cũng là biết thành phế lệnh.
Cùng lúc đó Cổ gia đem tiền thưởng của Cổ sát lệnh lần nữa tăng lên rất lớn, bởi vì thực lực của Lăng Tiếu càng cường đại, cần võ giả càng mạnh hơn xuất thủ mới có thể đối phó được.
Mặt khác, Thiên Sát bên kia cũng là đang âm thầm trù bị lấy kế hoạch kích sát Lăng Tiếu.
Bọn họ liên tục hao tổn nhân thủ, ngay cả Kim Sát cũng bị lưu lại, bọn họ làm sao có thể nuốt được ngụm khí này?
Thiên Sát một khi nhận nhiệm vụ liền nhất định sẽ đi hoàn thành, bọn họ là quyết không cho phép nhiệm vụ thất bại!
Trong lúc nhất thời tứ phương đều bắt đầu phong khởi vân dũng lên.
Một tấm sát võng vô hình lặng lẽ bố trí ra.
Chuyến đi này của Lăng Tiếu nhất định là tuyệt đối sẽ không thái bình, chỉ là làn này hắn còn có thể tiếp tục tiếu ngạo sát địch hay không thôi?
Chỗ bình nguyên này xưng là Đãng Phong bình nguyên, trong vòng mấy vạn dặm đều là tạp thảo tùng sinh, ít có mộc thụ cùng kỳ hoa linh thảo, là một khối đất cực kỳ nghèo khó.
Hơn sáu nghìn năm trước ở trên Đãng Phong bình nguyên này có một tòa Thiên Tuyệt Phong tối cao nhất Trung vực.
Chỉ là Thiên Tuyệt phong ngày hôm nay dã không còn tồn tại, ở vị trí nguyên lai của nó đã bị một hồ nước thay thế.
Hồ nước như thiên, sóng xanh lăn tăn cùng sắc trời hòa thành một phiến, lộ ra vẻ đặc biệt thanh u.
Địa phương này vốn là ít người, gần đây lại bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt lên.
Từng cái võ giả cường đại, tam tam lưỡng lưỡng đang ở bốn phía bên hồ trò chuyện hàn huyên, tựa hồ đang đợi cái đại sự gì đó tiến đến.
- Còn có nửa tháng nữa, không biết hai người bọn họ ai sẽ đến trước a!
- Theo hành trình đến nhìn, Linh Vũ các cách chỗ này gần hơn chút ít, nghĩ đến Vũ Bất Phàm kia sẽ đến trước một bước.
- Đây nhưng khó nói a, ai không nghĩ tới trước một bước quen thộc địa hình, chiếm lấy tiên cơ, có lẽ Lăng Tiếu kia trước một bước tới nơi này cũng nói không chừng.
- Hai đại tôn giả này đều đã là người siêu việt cùng tuổi quá nhiều rồi, có thể xem một trận chiến của bọn họ nghĩ đến là chuyến đi này không tệ đấy!
- Không sai, Lăng Tiếu kia là truyền nhân duy nhất của tứ đại truyền thuyết Tà Đế, mấy năm gần đây đột nhiên thanh danh hiển hách, thật sự là để cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Tà Đế năm ấy tựa hồ cũng không chói mắt như hắn đi!
- Đúng a, nhìn thế sự hôm nay tựa hồ muốn thành lập địa bàn của mình, thành tựu thế lực của mình, dã tâm kia cũng không nhỏ a!
- Nói thì nói như vậy, nhưng mà ta càng coi trọng Vũ Bất Phàm, có nói hắn đã được làm Thiếu các chủ đời sau, có thể thấy được Linh Vũ các đối với hắn có bao nhiêu coi trọng rồi.
- Tràng long tranh hổ đấu này nghĩ đến đều là năm năm, hai người đều cũng đã trảm sát qua cường giả Đế giai, bọn họ đã không thể lấy thường nhân để đối đãi rồi.
. Đam Mỹ Hài
Thuận theo ngày quyết chiến càng lúc càng gần, võ giả tụ tập đến cũng là càng ngày càng nhiều, mà đại phương thế lực cũng có không ít người đi đến đây quan chiến.
Địa phương bình tĩnh này lộ ra không còn bình tĩnh nữa rồi!
Cách ngày khai chiến còn có năm ngày, Vũ Bất Phàm trước một bước đến Thiên Tuyệt Hồ.
Xuất hiện của hắn lập tức đưa tới chú ý của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...