- Ngươi làm sao mà từ trong bí cảnh đi ra được? Vì cái gì mà không đến
tìm ta, ngươi có biết hay không sư tỷ ta một mực nhớ đến ngươi, đều sắp
điên rồi, ta hi vọng một ngày có thể tăng cường thực lực đem bí cảnh hủy diệt, đem ngươi cứu ra, ngươi ngược lại tốt rồi lại không có lương tâm, lại chạy đến Trung vực phong lưu sung sướng, ngươi có phải hay không
trong lòng căn bản không có ta a...
Ngọc Liệt Diễm cắn răng chảy nước mắt mà nói một đống lớn, dường như
muốn đem ủy khuất những năm này mà chính mình phải chịu nhất nhất nói ra hết mới cam tâm.
Lăng Tiếu cảm nhận được tấm lòng chân thành của Ngọc Liệt Diễm, nội tâm
cũng là cảm động không thôi, hắn mơn trớn lấy nước mắt của nàng nhẹ
nhàng nói:
- Sư tỷ, xin lỗi, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chịu nửa phần ủy khuất nữa!
- Đây nhưng là ngươi nói, bây giờ ta đã bị ngươi chiếm đoạt rồi, cả đời
này đều phải phụ trách đối với ta, bằng không... Ta đem nó bóp nát!
Ngọc Liệt Diễm thu thập một chút lệ thủy, hết sức động tình mà nói với
Lăng Tiếu, tay đẹp kia càng đem "Kim Long Thương" của Lăng Tiếu cầm đến, lực uy hiếp mười phần.
"Kim Long Thương" vốn là đã cụp xuống trong nháy mắt lại trở nên uy vũ lên.
- Sư tỷ, đừng... Đừng như vậy dễ dàng cướp cò đấy!
Lăng Tiếu khuôn mặt mang theo vài phần ý e thẹn nói, bộ dạng kia cùng
với lúc hắn hung mãnh sát phạt lúc bình thường xác thật có khác biệt rất lớn.
- Ngươi tên vô lại này, đều... Đều vùi dập bao lâu rồi, còn không đủ a!
Khuôn mặt của Ngọc Liệt Diễm lại càng hồng nhuận vô cùng.
Nàng mình thường thoạt nhìn thì vũ mị khai phóng, trên thực tế nội tâm
của nàng lại không giống như là mặt ngoài, chỉ là nàng nhiệt tình để
người ta có chút không chịu nổi, bởi vì nàng là yêu tinh thân hoài mị
cốt, tùy tiện thoáng nhìn một cái cũng sẽ câu khởi lên dục hỏa của nam
nhân.
Lăng Tiếu cảm thụ lấy ma sát nhuyễn nhục kia của Ngọc Liệt Diễm, loại cảm giác mềm mại kia để cho hắn trở khát vọng lên.
Ngọc Liệt Diễm cảm nhận được biến hóa của Lăng Tiếu, không chỉ không có
cự tuyệt, ngược lại lại lần nữa trêu chọc dục tình của Lăng Tiếu lạc
thanh nói:
- Nhân gia phía dưới đau quá rồi, nếu không... Nếu không ngươi đối với
sư tỷ sử bại hoại đi, ta không ngần ngại, dù sao hai chúng ta đều đã là
người của ngươi rồi.
Người ngọc ở một bên khác của Lăng Tiếu tựa hồ đã tỉnh, nghe được lời
này của Lăng Tiếu bị sợ đến không dám di chuyển, mỹ mâu đóng lại thật
chặt, vẻ hồng nhuẩn từ khuôn mặt lan tràn đến bên tai.
Lăng Tiếu cũng phát hiện ra Vũ Mị Nương, chỉ là hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, nên nói cái gì mới tốt đây.
Lúc này Ngọc Liệt Diễm nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm chặt của Lăng Tiếu,
thánh nữ phong no đủ kia khiêu chiến thị giác thần kinh của Lăng Tiếu,
thắt lưng thon nhỏ kia nhẹ nhàng vặn vẹo, lại trực tiếp ngồi ở trên
người Lăng Tiếu, "Kim Long Thương" lại một lần nữa bị bao vây lên.
- Bại hoại sư đệ, ngươi đoạt lấy ta coi như xong, ngay cả sư tỷ ta cũng dám động, vì trừng phạt ngươi, ta muốn đem ngươi ép khô!
Ngọc Liệt Diễm vuốt nhẹ lấy lồng ngực của Lăng Tiếu bắt đầu điên cuồng vặn vẹo lên.
Lăng Tiếu bị nàng "Trừng phạt" loại này sợ đến chân đều có chút mềm, mà
Vũ Mị Nương ở một bên hắn nhẹ co lấy thân thể, đem đầu chôn ở phía dưới
không muốn đi nghe những thanh âm ngâm nhẹ giống như vô nghĩa kia nữa.
Nàng thầm nghĩ:
- Sư muội tại sao có thể... Tại sao có thể như vậy, thật mắc cỡ chết người!
Lăng Tiếu rốt cuộc hiểu được nữ nhân bị khai phá qua đáng sợ giống như
là hồng thủy mãnh thú, lấy chiến lực của hắn cũng cảm thấy có chút chịu
không nổi.
Ngọc Liệt Diễm giống như là kỵ sĩ, phảng phất như không biết mệt mỏi,
cũng không biết lên xuống bao lâu, cuối cùng cũng đem sư tỷ của nàng lôi lên, nói thật xinh đẹp:
- Phải hảo hảo trừng phạt nam nhân bại hoại này!
Vũ Mị Nương nửa đẩy nửa đưa cũng trở nên điên cuồng lên rồi.
Bởi vì đã trải qua loại này, vậy thì triệt để phóng túng một lần đi, chỉ sợ bây giờ đi tìm chết cũng vô oán vô hối!
Lần này Lăng Tiếu triệt để thua, thua đến hắn một lần tâm phục khẩu phục rồi!
Hắn hiểu được cổ nhân nói:
- Không có canh tác đến ruộng vườn bị phá hoại, chỉ có hoàng ngưu mệt mỏi.
Trong lòng hắn kêu rên:
- Cỏ nhân nói không sai a!
Lăng Tiếu cuối cùng phải giấu nước mắt, đem theo hai cái chân đã mềm
nhũn chạy ra khỏi sơn động, hắn sợ như vậy đi xuống hắn sẽ mạng vẫn tại
chỗ này.
Hai cái này đều là yêu tinh, tuyệt thế yêu tinh hấp thu tinh hoa!
Ô Phục, Đỗ Thiết cùng với Tống Minh Hoa thấy được Lăng Tiếu đi ra, đều tụ họp lại đây.
Bọn họ nhìn Lăng Tiếu sắc mặt xanh lè, bước đi hữu khí vô lực, hết sức lạ lùng.
Ô Phục có chút lo lắng nói:
- Thiếu... Thiếu gia đã xảy ra chuyện gì? Ngươi... Sắc mặt của ngươi làm sao khó coi như vậy?
Lăng Tiếu nhẹ khoát tay nói:
- Ta... Ta không có chuyện gì, chỉ là thương tổn chút nguyên khí, qua hai ngày là tốt.
Nói xong, Lăng Tiếu không thể không ngồi xuống đả tọa nghỉ ngơi.
Ô Phục, Đỗ Thiết cùng Tống Minh Hoa đều là một vẻ mặt không giải thích được.
Mà lúc này, một cỗ thiên địa linh khí lại hướng về phía trong động phủ ở không xa bay lướt qua.
- Đây là chuyện gì xảy ra? Trong động có người đột phá?
Ba người đồng thời hướng về phía động phủ nhìn qua, ánh mắt mang theo vài phần vẻ lạ lùng.
Lăng Tiếu cũng là lạ lùng lên, sau đó đối với ba người nói:
- Các ngươi thay nhị nữ hộ pháp đi!
Trong lòng hắn nghi ngờ nghĩ đến:
- Chẳng lẽ nhị nữ đều giống như Hân nhi, làm chuyện kia cũng có thể tiến giai hay sao?
Nhị nữ ở trong động cũng là có chút mạc danh kỳ diệu, sau khi nhị nữ
cũng Lăng Tiếu kết thúc chuyện kia đột nhiên phát hiện lĩnh ngộ đối với
thiên địa linh khí đạt tới một loại bình cảnh, mà lực lượng bên trong
thể nội đan điền cũng đang không ngừng tăng trưởng lên, rất rõ ràng là
lúc muốn đột phá tăng cường thực lực.
Hai người vừa kinh vừa hỉ, kinh chính là nhị nữ mới đạt tới cao cấp
Vương giai không lâu, làm sao lại đột phá rồi, đây để cho nhị nữ cảm
thấy có chút ngoài ý muốn, hỉ đương nhiên chính là chúng nữ rốt cuộc có
thể hướng về phía trước bước một bước dài rồi.
Nhị nữ đều không dám khinh thường, ngay cả xiêm y cũng đều không mặc
vào, lập tức toàn lực hấp thu thỏa thích những linh khí hùng dũng mà đến này.
Chớp mắt lại trôi qua ba ngày, linh khí ở bốn phía mới rốt cuộc bình tĩnh lại.
Ngoài động, Lăng Tiếu cười nhẹ nói:
- Chắc hẳn đều là thuận lợi đột phá đi, đây thật là quá để người hâm mộ
rồi, bản thiếu gia liều mạng mà sống, thiếu chút nữa chỉ còn nửa cái
mạng rồi, nhị nữ lại song song tiến giai rồi!
- Thiếu gia, bên trong là hai nữ tử kia?
Ô Phục ở một bên hỏi.
Lăng Tiếu gật đầu nói:
- Ân, là hai người bọn họ!
- Thiếu gia có một câu ta không biết có thích hợp hay không!
Ô Phục lộ ra vẻ do dự nói.
Lăng Tiếu nói:
- Có lời ngươi liền nói thẳng đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...