Thần Khống Thiên Hạ


Nguyên một đám nữ tử trẻ tuổi ngẫu nhiên xuyên thẳng qua trong đó, tiếng đùa giỡn không ngừng vang lên, mang đến cho phiến rừng đào này không ít sinh khí.

Trong một góc rừng đào, có hai nữ tử tuyệt sắc đang mật thiết trò chuyện gì đó.

Hai nữ tử tuyệt sắc này, mỗi người mỗi vẻ, tướng mạo vô cùng kiều diễm,
dáng người cực kỳ bốc lửa, quả nhiên là người đẹp hơn hoa, khiến hoa đào khắp nơi cũng phải ảm đạm thất sắc.

Một nữ nhân mặc một bộ đồ tơ lụa màu trắng, đầu đeo phát hoa thêu gấm,
lóe lên ánh sáng, trong đôi mắt như thu thủy kia thời khắc đều nhộn nhạo ra sóng xuân, khiến người phải suy nghĩ vô hạn, thân hình của nàng xinh đẹp, có lồi có lõm, như tỉ lệ hoàng kim vậy.

Nữ nhân ở bên cạnh thì mặc một bộ đồ gấm đỏ, cả người đáng chú ý dị
thường, gương mặt quyến ru kia, cặp mắt đào hoa vô tận nhu tình kia tách ra vẻ hấp dẫn động lòng người, thân hình của nàng nếu so với nữ tử áo
trắng kia thì càng bốc hỏa hơn vài phần, ngọn núi cao ngất, bờ mông uyển chuyển, không cái nào không mang theo lực hấp dẫn trí mạng cả.

Nữ tử áo trắng đè thấp thanh âm nói với nữ tử áo đỏ:

- Sư muội, chúng ta tới Đào Tình Cốc đã được mấy năm rồi nhưng vẫn không có cơ hội nhìn thấy cốc chủ, những trưởng lão kia và đệ tử nàng xem
thường chúng ta là người đến từ nơi nhỏ bé, tiếp tục như vậy phải làm
sao đây!

Nử tử áo trắng này trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra vẻ không cam lòng, trong khẩu khí cũng tràn đầy oán thán.

Nữ tử áo đỏ tiên y như máu kia nói:

- Ta sao lại không biết? Lúc trước sư phó đưa chúng ta tới đây là bởi vì chúng ta có thiên phú tuyệt cường, hi vọng chúng ta có thể cường đại
lên, ngày sau sau khi trở về làm rạng danh tông môn. Nhưng người ở đây
đều là mắt chó nhìn người thấp, vốn không nhìn ra tiềm lực của chúng ta, quả thật đáng chết, lại tiếp tục như vậy, lão nương cũng sắp điên rồi,
ta biết đế ngày tháng năm nào mới có thể trở về cứu nam nhân của mình
chứ!


Nữ tử áo đỏ vẻ mặt phẫn nộ, nàng và nử tử áo trắng cũng đều có tâm tình phi thường khó chịu.

Nử tử áo trắng cười nhạt nói:

- Ngươi còn có tâm tư nghĩ tới nam nhân của mình, đã bao nhiêu năm rồi
chứ, aizz, tình huống hiện giờ của chúng ta cũng không tốt bao nhiêu, cả ngày ngốc ở nơi này, sớm muộn gì cũng điên mất!

- Sư tỷ, ta đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa xuất cốc. . Chúng ta bỏ chạy đi!

Nử tử áo đỏ chân thành nói với nử tử áo trắng

- Thế nhưng. . . Trên người chúng ta có ấn ký của yêu phụ kia, mặc kệ chúng ta trốn đến chỗ nào cũng sẽ bị bắt lại thôi!

Nử tử áo trắng kia lo lắng nói.

- Cái này để sau hẳn quyết định, ta không muốn chờ chỗ này nữa, ta đã
nghe ngóng rõ ràng, yêu phụ kia mỗi tháng đều có ngày đi ra ngoài, đến
lúc đó chúng ta bỏ chạy!

Nử tử áo đỏ lộ ra vài phần kiên định nói

- Ta hiểu, ta cũng không muốn ngốc ở đây nữa, sớm muộn cũng có ngày bị
yêu phụ kia đưa qua cho nhân tình nàng hưởng dụng, tháng trước đã có mấy tỷ muội gặp phải. . .

Nử tử áo trắng đáp.

- Đừng nói nữa, có người đến!

Nử tử áo đỏ đè ép áp thanh âm nói.

Hai người lập tức thu hồi tâm tư, làm bộ như đang hái hoa đào.

Những hoa đào này cũng không phả hoa đào bình thường, chúng có đều là
linh hoa tứ g iai, dùng để trường kỳ tắm rửa có thể khiến da thịt xinh
đẹp, giảm bớt dung nhan già yếu, càng có thể sinh ra một loại hương hoa, gia tăng thêm ý mị hoặc.

Một phụ nữ trung niên ăn mặc thập phần bạo lộ mang theo thiếu nữ trẻ tuổi, một trước một sau lắc mông đi đến trước hai người

Nử tử áo trắng và nử tử áo đỏ lập tức hành lễ với trung niên phụ nhân kia nói:

- Bái kiến chấp sự đại nhân!

Trung niên phu nhân trước mắt này chính là yêu phụ mà hai người bọn họ
vừa nhắc đến, là một chấp sự của Đào Hoa Cốc, tên là Cam Doãn, thực lực
trung giai Thiên Tôn, tính cách cay nghiệt chanh chua, cực kỳ dâm đãng.

Thường xuyên ra ngoài câu dẫn nam nhân cường tráng, Thải Âm Bổ Dương, tu luyện công pháp yêu mị .

Ở sau lưng chính là đệ tử nàng, cũng là một tiểu đãng phụ.


Cam Doãn dùng một loại thái độ bao quát lạnh lùng nhìn nử tử áo trắng và nử tử áo đỏ thản nhiên nói:

- Các ngươi đang lén thảo luận gì đó, nhanh hái nhiều một chút, ngày mai theo ta xuất cốc một chuyến, cho các ngươi thư giãn một tí, các ngươi
tới trong cốc cũng đã vài năm rồi, để bản chấp sự cho các ngươi đi ra
ngoài khoái hoạt!

Nhìn thần sắc nhộn nhạo của nàng đã biết là không phải chuyện gì tốt lành rồi.

Đệ tử ở sau lưng nàng phát ra thanh âm ỏn ẻn nói:

- Hai người các ngươi còn không mau tạ ơn sư phụ ta, cơ hội này không
phải ai cũng có đâu, bằng thân phận đệ tử từ ngoài đến của hai người các ngươi, có thể được sư phụ ta vừa ý là vinh hạnh của các ngươi rồi.

Nàng ngẩng cao cái đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường và đố kị nồng đậm.

Khinh thường là thực lực và thân phận của hai người, đố kị chính dung
mạo của nhị nữ ở trong cốc tuyệt đối thuộc loại tốt nhất, có lẽ bởi vì
bọn nàng quá mức xuất sắc nên mới khắp nơi bị đồng bạn chèn ép xa lánh,
không có ngày nổi danh.

Nhị nữ tới đây đã được vài năm rồi, cơ hồ rất ít đi ra ngoài, đều được
an bài ở ngoài cốc, tin tức ở ngoại giới cơ hồ không hay biết gì cả.

Nhị nữ nghe Cam Doãn nói như vậy, lập tức luống cuống, các nàng đều biết rõ đi ra ngoài sẽ không có chuyện gì tốt.

Nử tử áo trắng nói:

- Đa tạ chấp sự đại nhân nâng đỡ, hai chúng ta thân phận thấp kém, cùng
chấp sự đại nhân đi ra ngoài, có thể sẽ hạ thấp thân phận ngài không?

Nử tử áo đỏ cũng nói

- Đúng vậy, hai người chúng ta có tài đức gì lại khiến chấp sự đại nhân
nâng đỡ chứ, không bằng ban cơ hội này cho các tỷ muội khác đi!

Cam Doãn còn chưa nói gì, đệ tử của nàngđã tức giận:


- Bảo các ngươi đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ
các ngươi không nghe lời sư phụ ta, muốn lãnh hình trách sao?

Hai người có chút cúi người, không dám nói gì nữa.

Cái gọi là hình trách quả thật rất tàn nhẫn, có rạch mặt, đoạn chi, phế võ. . . đủ loại hình phạt đáng sợ!

Cam Doãn khẽ nhíu mày nói:

- Các ngươi không muốn đi cũng phải đi, thật sự là không biết phân biệt!

- Ha ha, nếu hai vị mỹ nhânđã không muốn đi, không bằng cùng ta rời đi!

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm âm trầm từ một góc truyền ra, một cổ mùi thơm kỳ dị tán phát ra, một đạo nhân ảnh như gió lướt đến.

- Ai dám xông vào Đào Tình Cốc ta!

Cam Doãn kinh hãi, nàng không nghĩ tới ở chỗ này lại có tiếng nam nhân
xuất hiện, lập tức quát to một tiếng, đồng thời bàn tay cũng chộp về
phía bóng người kia.

Đáng tiếc, nàng còn không chưa phát ra được linh lực, đã cảm thấy choáng váng hoa mắt.

- Có. . . Độc!

Nàng thần sắc hỗn loạn nói một tiếng, cả người trở nên vô lực.

Mà đệ tử ở bên cạnh nàng và hai nữ tử trước kia càng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui