Ngọc, kim, ngân, đồng, thiết số lượng các loại sát thủ không đồng nhất,
bọn họ đều phân tán ở các nơi nhận nhiệm vụ, rất ít khi tập trung cùng
một chỗ, nếu quả thật tập trung cùng nhau sẽ là một lực lượng phi thường đáng sợ.
Lăng Tiếu không khỏi sinh ra hứng thú nồng đậm với nó.
Nếu có thể thu lực lượng này cho mình dùng thì sẽ có tràng diện thế nào đây?
Có lẽ khi đó có thể trực tiếp khiêu chiến Hắc Ma Môn rồi!
Bất quá, Lăng Tiếu cũng không phải người lý tưởng chủ nghĩa, hắn cũng
không cho rằng mình có thể dễ dàng thu phục được Sát Thiên.
Tất cả để ngày sau từ từ tính đi.
Chém giết Cổ Hình, Lăng Tiếu đối với thực lực của mình đã có một nhận thức mới.
Hắn có thể chiến thắng đê giai Huyền Đế, nhưng so với trung giai Huyền Đế vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Phải biết rằng Cổ Hình chẳng qua chủ là loại ngụy trung giai Huyền Đế, là dựa vào đan dược tạm thời trùng kích đến.
Nếu thật sự là trung giai Huyền Đế, dưới tình huống tình huống Lăng Tiếu không sử dụng tinh thần lực, chỉ sợ vẫn khó mà chống đỡ.
- Vẫn phải đợi thực lực mạnh hơn chút nữa mới khiêu chiến trung giai Huyền Đế a!
Lăng Tiếu ở trong lòng khẽ thở dài.
Trước đây, hắn dùng Tiên Thiên Âm Phong Châu hấp thu đại lượng tử khí,
cho rằng thực lực có thể tăng lên một chút, nhưng cuối cùng cũng không
bao nhiêu.
Lăng Tiếu cũng không phải oán trách gì, lúc Tiên Thiên Âm Phong Châu đối phó Kim Liệt U Châu đã tiêu hao quá lớn, nhữn tử khí này chẳng qua chỉ
khiến nó khôi phục, hơn nữa tăng lên một chút, không có có lực lượng dư
thừa phản hồi cũng là bình thường.
Về phần, Cổ Tiểu Hà chạy trốn, Lăng Tiếu cũng không đi đuổi.
Dù sao sớm muộn cũng phải khai chiến với Cổ gia, trước sau cũng gặp lại, đến lúc đó giải quyết luôn một lần đi!
Cổ Hình đã chết, hộ thân linh thú của hắn cũng tự nhiên cũng chết đi, chủ tớ khế ước quả thật rất không công bằng
Lăng Tiếu lấy thú đan của Sư linh thú ra, cho Kim Sắc Lang Vương ăn vào, nó cũng sắp đến lúc tiến vào hàng ngũ thất giai rồi.
Nếu đạt đạt tới bình cảnh này thì thú đan cần nuốt cực kỳ nhiều, huống
chi Kim Sắc Lang Vương còn là linh thú song thuộc tính, thú đan cần
thiết để tiến giai nhiều hơn linh thú bình thường nhiều.
Làm xong tất cả, Lăng Tiếu mang theo Phương Thần bay về Phong Vân Thành.
Bên ngoài Phong Vân Thành, trên mặt đất có một mảnh thi thể Xà Chủy Hắc
Nha cùng với rất nhiều thị huyết biên bức, rất nhiều vết máu vẫn đang
nhỏ giọt chảy xuôi, một cổ hương vị tinh thối cực kỳ khó nghe, khiến mọi người có một loại cảm giác muốn nôn ọe.
Trong đám thi thể hai loại linh thú này, cũng có không ít thi thể và bộ phận thân thể của võ giả nhân loại.
Hiển nhiên trong phiên đại chiến vừa rồi cũng có không ít người tử vong.
Huyền Diệu sai người lấy ra toàn bộ thú đan trong thân thể, phân chia ra những tài liệu còn có thể sử dụng.
Đây là một phần tài phú không hề nhỏ!
- Thiếu gia lâu như vậy vẫn chưa trở về, nếu không ta đuổi qua xem thử?
Phong Nha cau mày nói với Huyền Diệu.
Tự sau lần ở tầng hầm ngầm, Phong Nha đã triệt để bội phục sùng kính
Lăng Tiếu, lòng trung thành đối với Lăng Tiếu cũng tăng lên, ước hẹn
mười năm gì đó đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu rồi, hắn đã quyết tâm đi
theo Lăng Tiếu làm lớn một phen.
Huyền Diệu khẽ lắc đầu nói:
- Yên tâm đi, thiếu gia hắn tuyệt đối không việc gì đâu.
Phong Nha do dự một chút, cũng không nói gì thêm nữa.
Mà Phong Vô Ảnh và Phong Nhã Hinh ở trên tường thành lại bị một phen giết chóc vừa rồi dọa cho kinh hãi
- Không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng có thể làm được một bước này, chỉ sợ
không đến trăm năm nữa là có thể sánh vai với Phong gia chúng ta rồi.
Phong Vô Ảnh nhịn không được khẽ thở dài nói.
Lăng Tiếu giờ mới nhiêu tuổi chứ, mà hai ba năm trước hắn vẫn chỉ là
trung giai Địa Hoàng, giờ không chỉ đã là cao giai Thiên Tôn, mà thủ hạ
cũng có một đám người tài ba dị sĩ, lại càng đã chiếm thành xưng Vương.
Cái này khiến trong lòng Phong Vô Ảnh có chút cảm khái, trong lòng ẩn ẩn sinh ra cảm giác tôn sùng Lăng Tiếu.
Phong Nhã Hinh cũng gật đầu nói:
- Ta cảm giác, cảm thấy hiện giờ thấy được còn không phải toàn bộ thực
lực của Lăng Tiếu, có lẽ, hắn vẫn còn nhiều chuyện khiến chúng ta không
thể tưởng được, ta chỉ có thể nói Cổ Sát Lệnh mà Cổ gia tuyên bố chỉ sợ
sẽ phải mất đi hiệu lực rồi, có lẽ đây cũng là chuyện sai lầm lớn nhất
của họ.
- Ha ha, mười tám phương thế lực lớn đã an nhàn quá lâu, Phong gia chúng ta một mực đều bị bài danh phía sau, nếu không phải cô cô đang tọa trấn thì chỉ sợ chúng ta đã bị loại rồi, vốn trong tộc kí thác hy vọng vào
trên người biểu muội, nhưng nàng cuối cùng không phải lớn lên ở Phong
gia chúng ta, Nhã Hinh, tương lai Phong gia còn cần nhờ vào ta và ngươi
ah!
Phong Vô Ảnh uống một ngụm rượu, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc kiên định nói.
Hắn những năm gần đây quá mức phóng túng bản thân, có lẽ đã đến lúc nên lần nữa cố gắng phấn đấu rồi
Phong Nhã Hinh nhìn thoáng qua thân ảnh Cát Bối Hân ở không xa lẩm bẩm nói:
- Có lẽ sự quật khởi của Phong gia chúng ta sẽ đúng như lời cô cô nói,
Hân muội sẽ là phúc tinh của Phong gia chúng ta cũng không chừng!
Sâu trong cặp mặt đẹp của nàng lộ ra vài phần phức tạp không hiểu, tựa hồ mang theo hâm mộ, mê hoặc...
Sưu sưu!
Hai tiếng phá phong rất nhanh từ xa phương lướt về.
Mọi người thấy Phương Thần ở sau lưng Lăng Tiếu thì thần sắc hơi đổi.
Tàn Báo cưỡi ma giáp báo hăng hái tiến lên, giơ Phệ Huyết Ma Đao hét lớn:
-Thiếu gia ngươi tránh ra, để ta tới chém hắn.
Lưu Quần, Dương Tiên Phong cùng với Vương Đằng cũng từ mấy phương hương vây quanh lấy Phương Thần, để ngừa hắn đào thoát.
Lăng Tiếu ngăn cản nói:
- Không nên, Phương Thần là người của chúng ta rồi!
Vài tên Đế cấp thần sắc cứng đờ, bọn hắn đều không rõ lời này là có ý gì.
Tàn Báo lo lắng nói:
- Thiếu gia, người Sát Thiên sẽ không phản bội, nếu nhiệm vụ bọn hắn
thất bại gì bình thường đều chọn tự sát, hắn nhất định là đang làm bộ...
Hắn còn chưa dứt lời, Lăng Tiếu đã chặn lời hắn:
- Ta biết rõ các ngươi lo lắng cái gì, Phương Thần đã bị ta dùng ngôn từ cảm hóa rồi, thật tình đầu hàng chúng ta, việc này các ngươi không cần nhiều lời, ta tự có chừng mực!
Phương Thần đã bị hắn hạ cao cấp tinh thần chú, ở trong mắt Phương Thần, Lăng Tiếu còn thân hơn cả cha mẹ hắn, sao có thể phản bội được?
Trừ phi Lăng Tiếu có một ngày bỏ mình thì Phương Thần mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Lăng Tiếu!
Tàn Báo do dự một chút, từ trong ánh mắt Lăng Tiếu tựa như hiểu rõ gì
đó, lúc này cung kính khom người với Lăng Tiếu không nói thêm gì nữa.
Tàn Báo cũng đã bày tỏ thái độ rồi, Lưu Quần, Dương Tiên Phong cùng với Vương Đằng tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa.
Chỉ là trong lòng đều đang kỳ quái, thiếu gia bọn họ làm sao để hàng
phục sát thủ cấp bậc Kim Sát chứ, bọn hắn đều sẽ không tin bằng vào ba
tấc miệng lưỡi lại khiến một gã Huyền Đế cam tâm tình nguyện đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...