Lúc này, thị vệ kia mang theo vể khủng hoảng nói với Lăng Tiếu:
- Đúng. . . Thực xin lỗi thiếu gia, ta không phải cố ý, là. . Là Linh Vũ Các có đại nhân tới, cho nên ta mới vội vã đến bẩm báo!
Thị vệ kia đối với Lăng Tiếu sợ như sợ cọp, thật vất vả với được công việc này cũng không muốn cứ như vậy mất đi.
- Đại nhân Linh Vũ Các?
Lăng Tiếu sửng sốt.
Người trong đại điện cũng đều sửng sốt, Khang Lam trước mắt không phải cũng là người Linh Vũ Các sao?
Người Linh Vũ Các nhanh như vậy đã nhận được tin tức, đến thay Khang Lam hả giận sao?
Đây quả thực quá mức thần kỳ rồi!
Khang Lam lại đắc ý phá lên cười:
- Ha ha, không nghĩ tới trong các lại có người đến, ngày tháng hung hăng càn quấy của Lăng Tiếu ngươi chấm dứt rồi.
Lăng Tiếu hơi nhíu mày không nói chuyện, vẫn quyết định tự mình đi ra ngoài nghênh đón người Linh Vũ Các.
Hắn không phải sợ hãi, mà không rõ đây là chuyện gì, hôm nay sao lại có nhiều người của thế lực lớn đến tìm như vậy chứ.
Chẳng lẽ là nhân phẩm hắn thật quá tốt nên đám người thế lực lớn này phải tới thăm hỏi sao.
Không thể không nói, sức tưởng tượng của Lăng Tiếu thật sự quá cường hãn.
Lăng Tiếu đi ra ngoài rồi, mọi người phía sau hắn cũng đều ra theo.
Linh Vũ Các thân là Trung Vực đệ nhất đại các, là thánh địa mà tất cả võ giả đều hướng đến, đám người Phong gia, Bộ gia, Đông Phương gia tự nhiên sẽ không cho rằng mình có thể ngang hàng với ngườii ta.
Linh Vũ Các tổng cộng đến ba người, nhưng ba người đều không tầm thường, rõ ràng đều là cường giả Đế cấp, mà trong đó có một người Lăng Tiếu còn quen biết.
Cái này, Lăng Tiếu rốt cục biết rõ Linh Vũ Các sao lại có người đến rồi.
Lăng Tiếu còn chưa kịp tiến lên mời thì Khang Lam cùng với gã hộ vệ trưởng lão kia đã chạy lên cung kính nói;
- Khang Lam (Lưu Thanh) bái kiến ba vị thượng đại trưởng lão!
Khang Lam hiện giờ lòng nở hoa rồi, trong các bọn hắn rõ ràng có ba vị thượng đại trưởng lão ở chỗ này, mỗi một vị đều là Huyền Đế cấp hàng thật giá thật ah.
Thực lực bực này muốn diệt đám người Lăng Tiếu quả thật rất dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Khang Lam trong nội tâm vô cùng sảng khoái.
Thế nhưng hành động kế tiếp của ba gã Đế cấp kia lại phá vỡ mộng đẹp của hắn.
- Thì ra là đệ tử của Hàn sư đệ, các ngươi cũng tới Phong Vân Thành ah!
Một gã Huyền Đế nhìn thoáng qua Khang Lam thản nhiên nói.
- Là Khang Lam. . . Ân sư bá có chuyện còn mời các ngươi thay ta. . .
Khang Lam liên tục gật đầu đáp, vừa định khổ thì tên Huyền Đế kia lại khoát tay nói:
- Chuyện của ngươi để nói sau đi
Tiếp theo, tên Huyền Đế kia mang theo hai gã Huyền Đế khác vượt qua bọn hắn, liền bước nhanh tới một hướng.
- Lăng thiếu, Đạo Ân đến chúc mừng ngươi!
Một gã Huyền Đế dẫn đầu chắp tay nhiệt tình nói với Lăng Tiếu.
Tên Huyền Đ này rõ ràng là Đạo Ân ở trong Chiến Loạn Uyên từng nhận thức Lăng Tiếu, là người từng chịu ân huệ của Tà Đế.
Lúc này, hai lão giả ở bên cạnh Đạo Ân cũng nhao nhao khách sao nói vài câu chúc mừng với Lăng Tiếu
Khang Lam sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn giờ mới nhớ tới, một màn lúc trước Đạo Ân ở bên ngoài Chiến Loạn Uyên đã quỳ xuống với Lăng Tiếu kia, hắn rốt hiểu rõ vì sao bọn Đạo Ân lại xuất hiện ở Phong Vân Thành rồi, hóa ra là vội tới làm chỗ dựa cho Lăng Tiếu.
Cường giả Bán Đế ở bên cũng vẻ mặt không hiểu, thật sự không biết nên làm sao mới tốt, trong nội tâm thầm hô "Cũng may, vừa rồi không động thủ, bằng không thì thảm rồi! " .
- Đạo Ân thúc, không nghĩ tới ngươi sẽ đến, nhanh mời vào trong!
Lăng Tiếu lôi kéo tay Đạo Ân thân mật nói.
Đạo Ân nói:
- Đừng vội, ta giới thiệu cho ngươi, hai người bọn hắn là bạn tốt của ta, lão Chu, lão Điền, chuyên môn đến để làm chỗ dựa cho ngươi đấy, bọn hắn đều là kim chủ a!
Lăng Tiếu lại khách khí nói với hai gã Huyền Đế:
- Bái kiến Chu lão, Điền lão, các ngươi có thể tới, là vinh hạnh của tiểu tử!
Hai gã Huyền Đế đều rất thỏa mãn với thái độ của Lăng Tiếu, bọn hắn đều được Đạo Ân mời đến, nghe nói truyền nhân Tà Đế mới cho Lăng Tiếu vài phần mặt mũi, trong nội tâm lại vô cùng cao ngạo.
Giờ Lăng Tiếu hiểu chuyện như thế, trong lòng bọn hắn cũng thoải mái hơn không ít.
Tiếp theo mấy người lại khách sáo một phen, Lăng Tiếu lần nữa mời mấy người vào trong nghỉ ngơi.
Lúc này, Đạo Ân nói:
- Đừng vội, ta hỏi thử xem sư điệt kia gặp phải chuyện gì, nói như thế nào hắn cũng là chân truyền đệ tử của Hàn sư đệ ta!
Tiếp theo, hắn nhìn về phía Khang Lam nói:
- Có chuyện gì ngươi nói mau đi, ta và hai vị sư thúc ngươi sẽ thay ngươi làm chủ, nếu như không có việc gì lớn vậy thì chờ chúng ta rảnh rồi nói sau.
Hắn và sư đệ kia giao tình không sâu, chỉ là đồ đề của sư đệ kia ở hoàng bảng chi tranh lấy được thành tích không tệ, được trong các khen ngơi cho nên hắn vẫn phải chiếu cố một hai.
Lúc này, Khang Lam lại không biết nên mở miệng thế nào.
Xem thái độ Đạo Ân đối với Lăng Tiếu, hắn cũng không cho rằng Đạo Ân sẽ vì chuyện của hắn mà ra tay với Lăng Tiếu.
Trong lòng của hắn cực kỳ biệt khuất ....!
Ngay khi Khang Lam không biết nói thì Lăng Tiếu ở một bên nói:
- Đạo Ân thúc, vừa rồi huynh đài đây cùng ta có chút hiểu lầm, bất quá ta không biết hắn là sư điệt ngươi, bằng không... Được rồi, ta ở đây xin lỗi Khang huynh vậy!
Đạo Ân tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe Lăng Tiếu nói như vậy, cũng có thê đại khái ̉ đoán được một chút.
Đệ tử Linh Vũ Các bọn hắn đều dưỡng thành thái độ cư xử ngạo mạn, hẳn vì thế nên mới đắc tội Lăng Tiếu, bị Lăng Tiếu giáo huấn, muốn hướng hắn xin giúp đỡ.
Đạo Ân nhíu mày nói:
- Người tuổi trẻ tranh cường háo thắng khó mà tránh khỏi, Lăng thiếu việc này cho Đạo Ân thúc chút mặt mũi, cứ định như vậy đi!
Đạo Ân lời này mặt ngoài ra thay Khang Lam nói chuyện, nhưng trên thực tế lại đang giữ gìn mặt mũi cho Lăng Tiếu.
Là ý nói, xem trên mặt mũi ta, không khó xử Khang Lam nữa.
Nếu như đổi thành người khác khi dễ người Linh Vũ Các bọn hắn, Đạo Ân dễ nói chuyện như vậy mới lạ.
Chỉ là Lăng Tiếu là đệ tử của ân nhân Tà Đế, Đạo Ân lại là một người trọng tình trọng nghĩa nên tự nhiên đứng bên phía Lăng Tiếu rồi
- Đạo Ân thúc nghiêm trọng rồi, ta và Khang huynh cũng không có mâu thuẫn lớn, đương nhiên không có gì rồi, nhanh vào trong phủ đi, ta đã sai người chuẩn bị xong tiệc rượu, có chuyện gì vào trong lại nói sau!
Lăng Tiếu liên tục khoát tay nói.
Vì vậy, một đoàn người lại một lần nữa quay lại trong đại điện.
Mà Khang Lam tự nhiên sẽ không lại mày dạn mặt dày tiến vào nữa, hắn cùng với hộ vệ trưởng lão của hắn chỉ có thể mang theo vẻ vô cùng oán hận rời đi.
Chỉ là, bọn hắn vừa rời đi không bao lâu, lập tức đã có người tìm tới bọn hắn.
- Hai vị chính là đại nhân Linh Vũ Các sao?
Một người trung niên đến trước Khang Lam và tên Bán Đế kia có chút khom người hỏi.
Trung niên nhân tướng mạo xấu xí, tuy nhiên lại có thực lực cao giai Thiên Tôn.
Bán Đế kia chắn trước Khang Lam hỏi:
- Ngươi là người nào? Biết rõ chúng ta là ngườ Linh Vũ Các còn dám cản đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...