Thần Khống Thiên Hạ


Sư phó hắn là nhân vật đã thành danh nhiều năm, tên là Ô Phục, người xưng là Ô đại sư, là một gã cao phẩm Luyện dược sư đã sớm tiến giai thất phẩm chi cảnh, ở Trung Vực cũng là Luyện dược sư nổi danh được xếp vào thượng đẳng .

Người này vẫn luôn là tán tu, cũng chưa từng gia nhập qua bất luận thế lực nào, nhưng hắn thân là cao phẩm Luyện dược sư, lại có không ít tùy tùng, đồng thời cũng là nhân vật khách quý của thế lực khắp nơi.

Cho nên, Cốc gia đối với hai thầy trò Ô Phục và Tề Đồng cực kỳ để bụng, mà Tề Đồng lại nhìn trúng Cốc gia Cốc Kiều Kiều liền đồng ý lời mời của Cốc gia lần này, điều kiện tiên quyết là người Cốc gia phải đáp ứng gả Cốc Kiều Kiều cho hắn.

Trải qua cao tầng Cốc gia nhất trí, bọn hắn đã chấp nhận yêu cầu của Tề Đồng.

Bọn hắn cảm thấy Cốc Kiều Kiều gả cho Tề Đồng có thể giúp gia tộc nhiều thêm một luyện đan đại sư, lại có thể kéo sư phó Ô Phục hắn vào một chỗ với Cốc gia, chuyện này đối với Cốc gia mà nói tuyệt đối là nhất cử lưỡng tiện.

Tầng tầng quan hệ trong đó, Cốc Kiều Kiều đương nhiên rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại bất đắc dĩ và khổ sở như vậy.

Vốn lúc chuyến đi Minh Ngộ Trì kết thúc nàng muốn mở miệng thỉnh cầu Lăng Tiếu trợ giúp, nhưng Lăng Tiếu lại không thể lĩnh ngộ Đạo của mình, mà muốn tự mình tu luyện, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể lợi dụng hảo cảm của Diệp Vân Phong với mình mời hắn đến Phong Viêm Cốc làm khách, mục đích chính là hy vọng sau khi Lăng Tiếu tu hành sau xong có thể đến Cốc gia các nàng một chuyến, đến lúc đó liền mở miệng cầu Lăng Tiếu hỗ trợ.

Ai biết Lăng Tiếu còn chưa tới, Cốc gia đã mời Tề Đồng làm ngoại viện, cái này đã trở thành sự thật, nàng sao có thể khiến gia tộc đổi ý được?

Nghe Cốc Kiều Kiều nói xong, lông mày Diệp Vân Phong nhíu thành hình chữ "xuyên", trong nội tâm sinh ra cảm giác bất đắc dĩ thật sâu.

- Nếu không. . . Nếu không chúng ta cùng trốn đi? Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu bất cứ ủy khuất gì đâu!

Diệp Vân Phong lo lắng nói.

Nếu Cốc Kiều Kiều đã xem như thừa nhận nguyện ý ở cùng hắn, vậy hắn tuyệt không thể để nữ nhân của mình thành thê tử người khác được.

Cốc Kiều Kiều cười khổ nói:


- Ngươi quá ngây thơ rồi, hiện giờ ta đã bị gia tộc cấm túc, trước Đan Hội Đại Bỉ tuyệt đối không thể rời khỏi Cốc gia nửa bước.

Vậy bảo gia tộc của ngươi nhờ lão Đại ta làm ngoại viện không được sao?

Diệp Vân Phong lại nói.

- Vậy ngươi cho rằng bọn họ sẽ vì một ngoại viện mà buông tha cho một gã thất phẩm Luyện dược sư và một gã Ngũ phẩm Luyện dược sư sao?

Cốc Kiều Kiều hỏi ngược lại.

Diệp Vân Phong lập tức á khẩu không trả lời được.

Cũng vừa lúc đó, bọn người Lăng Tiếu đã lặng yên đi tới Phong Viêm Cốc.

- Phong Viêm Cốc, một trong Trung Vực hai mươi tám Cốc, quả nhiên có vài phần độc đáo, xem những rừng lá phong đều là thụ linh đã ngoài ngàn năm, rất nhiều càng trên cả ngàn năm, Hồng Phong diệp của nó chính là tài liệu phụ trợ tuyệt hảo để luyện chế Tam phẩm đan dược đấy!

Lăng Tiếu nhìn rừng lá phong tán thán nói.

Hắn sau khi đi ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch lập tức mang theo Lưu Quần, Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn chạy đến Phong Viêm Cốc, mà Bại Gia Tử không thích trao đổi với ngươi, bị hắn thu vào trong dược đỉnh với Kim Sắc Lang Vương.

Bất quá, hắn tạm thời không định cho mấy nàng kia biết về bí mật của dược đỉnh, lúc các nàng hỏi về dáng đi của Bại Gia Tử hắn cũng chỉ qua loa cho xong.

- Sơn mạch bốn phía Phong Viêm Cốc khắp nơi đều là Tam phẩm Linh Địa, có thể gieo trồng ra rất nhiều tam giai linh thảo, đối với luyện dược thế gia như Cốc gia mà nói cũng không tính là gì, nghe nói trong Dược Môn còn có Ngũ phẩm linh điền, khắp nơi gieo trồng Ngũ phẩm linh thảo!

Lưu Quần ở bên nói.

- Thì ra là thế, có những linh thảo này quả thật có thể khiến lớp trẻ tùy ý sử dụng rồi.


Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu nói.

- Không biết thiếu gia đến Cốc gia có chuyện gì? Hẳn là muốn nhờ người Cốc gia giúp ngươi tinh luyện đan dược sao?

Lưu Quần lại hỏi.

Dao Thanh Mẫn lanh mồm lanh miệng ở một bên nói:

- Thiếu gia cần gì nhờ người khác tinh luyện đan dược chứ, bản thân hắn đã là lục phẩm Luyện dược sư rồi.

- Cái gì, thiếu... Thiếu gia là lục phẩm Luyện dược sư?

Lưu Quần thiếu chút nữa đã cắn cả đầu lưỡi cà lăm nói.

- Hừ, đó là đương nhiên.

Dao Thanh Mẫn hếch bộ ngực no đủ lên nói.

Xem bộ dạng của nàng, phảng phất như thân phận lục phẩm Luyện dược sư kia chính là của nàng vậy.

- Thiếu gia, cái này... Đây là thật sao?

Lưu Quần ở một bên hỏi.


- Tin thì là thật, không tin thì là giả.

Lăng Tiếu lấp lửng nói.

Lưu Quần lộ ra vài phần thần mang hưng phấn, hắn hiện giờ càng thêm tin tưởng Lăng Tiếu có năng lực khiến hắn bước ra một bước kia rồi.

Một đoàn người đi tới cửa chính đại viện Cốc gia, vừa định tiến lên bảo gác cổng thông báo một tiếng thì bên trong lại có một nữ nhân vội vàng chạy ra, nàng thiếu chút nữa đã đụng vào đoàn người Lăng Tiếu, may mắn Lăng Tiếu phản ứng rất nhanh nên mới miễn cho đụng vào nhau.

- Các ngươi chặn đường bổn tiểu thư đi làm gì, muốn chết sao?

Cốc Đình Đình nhẫn nhịn một bụng tức giận, mới từ trong nội viện chạy ra, muốn đến phường thị hít thở không khí, không nghĩ tới lại bị người ngăn cản, liền cực kỳ vô lý mà mắng.

Lăng Tiếu nhíu mày một chút đang muốn nói chuyện thì Dao Thanh Mẫn phía sau hắn lại kêu lên:

- Ngươi người đàn bà chanh chua này, rõ ràng là ngươi đụng tới, giờ lại mắng chửi người sao.

- Thanh Mẫn!

Lê Tuyết lập tức mở miệng trách móc.

Dao Thanh Mẫn tính cách vô cùng thẳng thắn, nơi này chính là địa bàn của người khác, mọi thứ vẫn nên nhường nhịn thì hơn, đây cũng là tính cách cẩn thận mà Lê Tuyết dưỡng thành nhiều năm qua.

- Tốt, các ngươi đến cùng là người nào, rõ ràng dám mắng bản tiểu tử, ngươi có biết bản tiểu thư là ai không, ở địa bàn của Cốc gia cũng dám giương oai, người tới... giết hết bọn chúng cho ta.

Cốc Đình Đình nhìn tam nữ trước mắt rõ ràng dung nhan đều chim sa cá lặn, càng khiến nàng đố kị chi ý đại thịnh, rõ ràng không đi cảm ứng thực lực của đối phương đã trực tiếp sai người giết các nàng.

Không thể không nói tính tình của Cốc Đình Đình này kém Cốc Kiều Kiều khá xa.

Mấy tên gác cổng Vương cấp kia còn chưa kịp tới gần đã bị uy áp mà Lưu Quần phát ra chấn nhiếp khiến thân thể không thể động đậy.

- Con bé Cốc gia kia cực kỳ không có lễ phép, trước tiên để lão Lưu ta thay đại nhân nhà ngươi quản giáo ngươi một chút.


Lưu Quần trước tiên đứng ra, khí thế cường đại ép tới khiến Cốc Đình Đình không thể thở nổi.

Lúc này, vài đạo thân ảnh cấp tốc từ trong Cốc gia đại viện lướt ra.

- Người nào dám đến Cốc gia sinh sự!

Một tiếng quát vang lên, mấy tên Thiên Tôn rơi xuống trước bọn người Lăng Tiếu.

- Cốc Hà tiểu tử, có nhận ra lão phu không?

Lưu Quần nói với tên trung giai Thiên Tôn dẫn đầu kia.

Tên trung giai Thiên Tôn gọi là Cốc Hà kia nhìn về phía Lưu Quần, lúc này nhiệt tình tiến lên trước nói:

- Thì ra là Lưu thúc, không biết lão nhân gia ngài giá lâm, không thể đón tiếp từ xa được.

Bọn người Lăng Tiếu thật không nghĩ tới Lưu Quần rõ ràng nhận thức người Cốc gia.

- Nhiều năm không đến, chỉ sợ lão đầu nhà ngươi đã không còn nhớ rõ huynh đệ như ta nữa rồi.

Lưu Quần mang theo vẻ khó chịu nói.

Cốc Hà nhìn thoáng qua Cốc Đình Đình đang bị áp chế, tựa hồ hiểu rõ gì đó, lúc này lại nói:

- Lưu thúc xem ngươi nói kia, gia phụ vài ngày trước vẫn còn nhắc đến ngài đấy, có chuyện gì kính xin vào trong nội viện nói, ngài cũng đừng làm khó dễ bọn tiểu bối này nữa.

Lưu Quần hừ lạnh một tiếng, tán đi uy áp, Cốc Đình Đình và mấy tên gác cổng kia lập tức mềm nhũn trên mặt đất.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui