Thần Khống Thiên Hạ


Năm tên đê giai Thiên Tôn không ngừng công kích Lăng Tiếu thần sắc trở nên vô cùng kinh hãi lên.

Bọn hắn không khỏi suy nghĩ "Cái này choáng nha, chẳng lẽ đây là tự ngược cuồng sao? " .

- Nhị ca, hắn giống như miễn dịch với thuộc tính công kích của chúng ta vậy, bị đánh nhiều như vậy, rõ ràng không thể hoàn toàn đánh vỡ phòng ngự của hắn.

Một gã đê giai Thiên Tôn nói.

Tên đê giai Thiên Tôn mặc áo bào vàng kia đáp:

- Trên người hắn khẳng định có cao giai phòng ngự vệ giáp gì đó, nói không chừng có khả năng đạt đến Bán Thánh giai cấp, bằng không coi như là cao giai Thiên Tôn cũng chịu nổi chúng ta công kích như vậy ah!

- Không bằng như vậy, chúng ta cùng hắn cận chiến, chém giết hắn, lại đoạt lấy kiện phòng ngự vệ giáp kia.

Một gã đê giai Thiên Tôn nhắc nhở.

Năm người quyết định chú ý, rút lui quang mạc Ngũ Hành Thế Giới, một người trong đó bay vút tới Lăng Tiếu đang nhắm mắt lại, một thanh trường kiếm như xà chém tới Lăng Tiếu đang suy nghĩ.

Lăng Tiếu cũng không mở mắt ra, đầu lại như có thêm một con mắt vậy, nhẹ nhàng lách một cái, tránh khỏi một kiếm kia.

Tên đê giai Thiên Tôn kia kinh ngạc một chút, tiếp theo trường kiếm không ngừng biến ảo, hoặc chém hoặc đâm vào các chỗ hiểm của Lăng Tiếu. . .

Thế nhưng mặc kệ hắn tiến công thế nào, Lăng Tiếu chung quy đều có thể biết trước, đều có thể tránh khỏi.


- Mẹ nó, lão tử cũng không tin không giết được ngươi!

Tên đê giai Thiên Tôn kia mắng to một câu, trường kiếm trong tay vung nhanh hơn, chiêu thức cũng càng cường đại hơn, vô số kiếm hoa như hạt mưa đánh tới Lăng Tiếu.

Lúc này, Lăng Tiếu cũng không thể tránh được, Kim Long thương trong tay khẽ vung, đánh tan toàn bộ công kích của tên đê giai Thiên Tôn kia.

- Các ngươi cùng tới đi, tiểu tử này con mẹ nó quá biến thái rồi!

Tên đê giai Thiên Tôn kia kêu to với bốn người sau lưng.

Bốn gã đê giai Thiên Tôn ở không xa liếc nhau một cái, toàn bộ chém tới Lăng Tiếu.

Đúng lúc này, Lăng Tiếu mở hai mắt ra, khí thế đỉnh phong Địa Hoàng rõ ràng xuất hiện tình huống không ổn định.

Không phải khí thế của hắn rối loạn, mà là lực lượng đang dần dần tràn lan ra, thực lực bắt đầu tăng vọt!

- Dùng vạn vật làm giới, dùng mộc làm cơ sở, dùng phong làm phụ, dùng kim, hỏa làm mâu, dùng băng làm xuyết, cho dù Ngũ Hành không được đầy đủ, nhưng ta lại sáng tạo ra, tạo ra thế giới thuộc về ta, dùng tư thế hải nạp bách xuyên, bao dung thế gian vạn vật, bất kể là cổ mộc tùng lâm, hay là vạn thú chỉ thu, bách giới chi vật, đều hình thành trong một ý niệm, đều có thể do ta hạ bút thành văn. . . Thì ra thế giới chi lực là tâm ta hướng tới mà sinh, thì ra là thế, ta hiểu được rồi!

Lăng Tiếu thì thào tự nói lấy, sáng rọi trong Long nhãn càng thêm sáng ngời, ở phía sau hắn dần dần hiển hiện một phương thế giới.

Phương thế giới như thế một mảnh thái cổ thế giới chân thật, cổ mộc, kỳ hoa, dị thảo, thần thú. . . Tất cả đều có, thoạt nhìn giống như một bức hình ảnh hoạt động bên trong vậy, khiến mọi người phải thất thần.

Năm tên đê giai Thiên Tôn muốn chém giết Lăng Tiếu, sau khi rơi vào phương thế giới này thần sắc đều trở nên ngốc trệ.

Bọn hắn đều cảm giác mình phảng phất như tiến nhập một mảnh không gian độc lập, tất cả sự vật ở đây đều đang nhìn chăm chú lên bọn hắn, mà bọn hắn lại trở thành người từ ngoài đến của phiến thái cổ thế giới này.

- Nhị ca, chúng ta đang ở đâu thế này?

Một gã đê giai Thiên Tôn hỏi.

Người nọ đáp:

- Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây, chẳng lẽ là tên kia dùng yêu pháp gì đó dời chúng ta tới một nơi khác sao?

- Không. . . Đây hình như là một mảnh không gian hư ảo, cái này. . . Đây là thế giới chi lực của người nọ!

Một người trong đó trông thấy Lăng Tiếu trong phương thế giới này liền kinh hãi kêu lên.

- Cái gì. . . Cái này. . . Điều đó không có khả năng a, hắn vừa rồi rõ ràng là đỉnh phong Địa Hoàng mà.

- Xem ra hắn vừa rồi là mượn nhờ Ngũ Hành Thế Giới chi lực của bọn hắn cảm ngộ Đạo thuộc về mình, kẻ này tuyệt đối không thể lưu, thừa dịp hắn còn chưa quen thuộc vận dụng phải mau chóng giết hắn đi!


Năm tên đê giai Thiên Tôn đều khẩn trương, thế giới chi lực toàn thân bạo phát ra, Ngũ Hành Thế Giới chi lực lần nữa giao hòa hội tụ.

Ngũ Hành Tề Thiên!

Năm người đồng thời kinh hô một tiếng, năng lượng mênh mông cùng đánh tới Lăng Tiếu đang chậm rãi tới gần.

Đây là một kích toàn lực của năm người, cho dù là cao giai Thiên Tôn cũng phải tạm lánh phong mang!

Mà Lăng Tiếu, vẫn đang nghiêm nghị đi tới, hắn giơ tay lên, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Thụ khởi!

Cổ mộc trong thế giới của hắn rõ ràng điên cuồng phát triển lên, thân cây cường đại tạo thành phòng ngự cường đại che ở trước người hắn, dây leo từ bốn phương kéo tới trói buộc năm người, lá cây rậm rạp chằng chịt như tiễn vũ bắn tới.

Rầm rập!

Lực lượng cường đại phá hủy đi cán cây, nhưng vô số dây leo lại buộc chặt năm người, lá cây bén nhọn lại bắn cho năm người thành tổ ong, miệng vết thương tinh thế không ngừng chảy ra từng giọt máu tươi.

Năm người liền kinh hãi, lực lượng cường đại đánh cho dây leo sơ xác, bọn hắn rõ ràng không còn dũng khí đối chiến với Lăng Tiếu nữa, lựa chọn đồng loạt lui về sau.

- Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Sao lại đi vậy hả? Ta còn muốn báo đáp ân tình các ngươi giúp ta lĩnh ngộ nữa đấy!

Lăng Tiếu lộ ra nụ cười như gió xuân, Kim Long thương đã bị hắn thu vào, song chưởng bắt đầu biến ảo.

Những miệng núi lửa bị cổ mộc che lấp hiển hóa ra phía dưới năm người, hỏa tương bị áp súc bên trong càng không ngừng cuồn cuộn, khiến người vừa thấy da đầu đã run lên.

Năm người như nổi điên nhanh chóng thối lui, nhưng bọn hắn lại như tiến vào không gian vô tận vậy, bất kể bay ngược thế nào cũng không thoát khỏi phiến thế giới này.

Rầm rập!


Mấy miệng núi lửa đồng thời bộc phát, năng lượng kinh thiên động địa tựa hồ như muốn hủy diệt cả phương Thiên Địa, hỏa diễm đầm đặc thiêu đốt tất cả thành tro tàn.

Ba nữ nhân ở không xa thấy một màn như vậy thần sắc đã trở nên ngốc trệ, miệng há thật to, con mắt trừng lớn.

Mà Kim Sắc Lang Vương và Băng Phong Ưng đang chiến đấu đều bị dọa cho kinh hãi, tránh đi rất xa, tự hồ sợ bị năng lượng kia ảnh hướng đến.

Bại Gia Tử thì là hoàn toàn áp đảo đánh cho Sư Lam Gia ngất xỉu, mang theo hắn lui đi thật xa.

- Chẳng lẽ ta nhìn thấy ảo giác? Sao trên bầu trời lại xuất hiện tràng cảnh không gian chân thật vậy chứ?

Dao Thanh Mẫn hung hăng xoa nhẹ mắt mình lẩm bẩm nói.

Băng Nhược Thủy cũng mang theo vẻ không thể tin được nói:

- Ta hình như cũng nhìn thấy ảo giác, chỗ đó có núi lửa tại bộc phát, uy lực thật khủng bố a!

Lê Tuyết ở bên nặng nề mà thở dài một hơi nói:

- Thật sự là thiên tài. . . Không. . . Là quỷ tài mới đúng, rõ ràng trong chiến đấu lĩnh ngộ ra Đạo của mình, thế giới chi lực này, chẳng lẽ đây là Hoàng cấp thế giới chi lực sao? Thật là khủng khiếp ah!




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui