Thần Khống Thiên Hạ


Băng Nhược Thủy cũng ở một bên tức giận nói:

- Tiếu, chuyện vừa rồi ngươi nên giải thích thế nào đây?

Lăng Tiếu thu hồi ánh mắt, mặt già đỏ lên chột dạ nói:

- Chuyện này không liên quan đến bổn thiếu gia, ta đã sớm tắm rửa trong đầm rồi, là các ngươi đột nhiên tới.

- Thực là vậy sao?

Băng Nhược Thủy biết rõ Lăng Tiếu phong lưu thế nào, lúc này nhìn hắn nghi vấn hỏi.

Lăng Tiếu liền vội vàng gật đầu nói:

- Đương nhiên, ngươi nên biết ta cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói dối.

- Bất kể như thế nào, thân thể băng thanh ngọc khiết của bổn cô nương cũng bị ngươi nhìn rồi, bổn cô nương định ngươi rồi, thật sự là tiên nghi cho tiểu tử ngươi, bổn cô nương chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, có lẽ xứng với Đệ Nhất Hoàng Tọa Lăng Tiếu vừa xuất hiện không lâu cũng không nói chơi, thật sự là đáng tiếc.

Dao Thanh Mẫn tự luyến nói.

- Ách. . . Xem ra bản thiếu gia thật đúng là bị ngươi định rồi

Lăng Tiếu sờ lên cái mũi nói.

Hắn thật không nghĩ tới, hoàng bảng chi tranh chỉ vừa kết thúc không đến một tháng mà tên của hắn đã bắt đầu truyền đi rồi.


- Này, ngươi thật đúng là tự kỷ, bổn cô nương chỉ nói đùa thôi, ta cũng không đoạt nam nhân của sư muội đâu, bổn cô nương quyết định, ta muốn theo đuổi Đệ Nhất Hoàng Tọa Lăng Tiếu kia, cũng chỉ có anh hùng như hắn mới xứng đôi với bổn cô nương.

Dao Thanh Mẫn vỗ bộ ngực hùng vĩ của mình nói.

Lăng Tiếu cười cười, ăn hết một miếng thịt, không nói gì thêm nữa.

Trong lòng của hắn lại đắc ý cười nói:

- Nói đi nói lại vẫn là muốn làm nha đầm làm ấm giường cho bản thiếu gia, rất không tệ!

Băng Nhược Thủy ở một bên giật giật xiêm y Lăng Tiếu nói:

- Hoàng Bảng Chi Tranh mười nằm một lần ở Trung Vực vừa kết thúc, Đệ Nhất Hoàng Tọa gọi là Lăng Tiếu, là ngươi đó sao?

Băng Nhược Thủy biết rõ bổn sự của Lăng Tiếu, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ Lăng Tiếu sẽ xuất hiện ở Trung Vực, càng không nghĩ tới Lăng Tiếu lại có thể trong vài năm ngắn ngủi đã đạt được danh tiếng Đệ Nhất Hoàng Tọa.

Lăng Tiếu nhẹ gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, Đệ Nhất Hoàng Tọa kia có lẽ chính là chỉ ta rồi!

Băng Nhược Thủy há to miệng, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Dao Thanh Mẫn ở một bên lại kêu lên:

- Ngươi người này sao lại vô sỉ như vậy, chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám nói đạt được Đệ Nhất Hoàng Tọa? Sư muội, người nọ là lừa đảo, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn nữa.

Nói xong, đứng dậy muốn lôi kéo Băng Nhược Thủy rời đi.

Ở Trung Vực võ phong thịnh hành, lòng súng bái đối với cường giả càng không thể bị khinh nhờn, Hoàng Bảng Chi Tranh mỗi mười năm một lần là việc trọng đại mà mọi người đều hướng tới, mà Top 100 Chiến Hoàng, Top 10 Sát Hoàng người nào lại không được mọi người sùng bái, mà Đệ Nhất Hoàng Tọa kia càng chói mắt nhất, càng khiến cho người tôn sùng vạn phần, bọn họ đều là nhân vật mà tất cả lớp trẻ đều muốn theo đổi.

.

Dao Thanh Mẫn tự nhiên cũng cực kỳ tôn sùng đối với mấy thiên tài xa không thể chạm tới này, thấy nam nhân trước mắt này lại dám nói mình là Lăng Tiếu, quả nhiên khiến nàng tức giận không thôi.

Trong suy nghĩ của nàng, Lăng Tiếu kia hẳn là nam nhân bảy xích vô cùng uy mãnh, cầm trong tay thánh khí, cưỡi trên thần thú, khí thế bá đạo, là một nhân vật anh hùng sở hướng vô địch.

Mà nam nhân trước mắt này tuy nói lớn lên cực kỳ tuấn tú, nhưng khí thế lại không đáng nhắc tới, mà ánh mắt của hắn lại một mực híp lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng, nào có chút liên hệ nào đến Đệ Nhất Hoàng Tọa chứ?

Cho nên, Dao Thanh Mẫn cảm thấy lời này của Lăng Tiếu hoàn toàn là gạt các nàng.

Băng Nhược Thủy trở tay giữ chặt Dao Thanh Mẫn nói:

- Sư tỷ, hắn thật sự gọi là Lăng Tiếu, trước kia là đồng môn với ta.

- Hắn. . . Hắn chính là sự đệ Tử Thiên Tông mà ngươi một mực lưu luyến không quên kia sao? Cùng Đệ Nhất Hoàng Tọa trùng tên trùng họ?

Dao Thanh Mẫn nghi hoặc hỏi thăm.


Băng Nhược Thủy mang theo vẻ ngượng ngùng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là hắn! Ta cũng không nghĩ tới lại gặp hắn ở chỗ này.

Nói đến đây nàng dừng một chút nhìn về phía Lăng Tiếu nói:

- Đúng rồi Tiếu, lúc trước ngươi bị nhốt ở Bí Cảnh, ngươi. . . Ngươi làm sao đi ra được thế?

Lúc này, Lăng Tiếu mới ngắn gọn kể lại chuyển xảy ra mấy năm trước cho Băng Nhược Thủy.

- Tiếu, ngươi. . . Ngươi nói Mộng Kỳ sư tỷ là vì báo thù cho ngươi mới đáp ứng thông gia với Trọng Kiếm Môn sao?

Băng Nhược Thủy sắc mặt khó coi hỏi.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Đúng vậy a, ngươi đã trách oan nàng!

Băng Nhược Thủy lộ ra vẻ áy náy nói:

- Thì ra là như vậy, ta tựu nói sư tỷ như thế nào sẽ gả cho cừu nhân đâu rồi, nguyên lai nàng có như vậy nỗi khổ tâm, ta lại đã hiểu lầm nàng, ta. . . Ta thật là đáng chết! " .

- Ngươi không cần tự trách, chuyện với Mộng Kỳ về sau lại nói với ngươi, ngược lại ngươi sao lại đến Trung Vực thế?

Lăng Tiếu nói đến Vân Mộng Kỳ, trong nội tâm nổi lên ý tưởng niệm nồng đậm.

Trong lòng hắn, mối tình đầu lúc trước vĩnh viễn là thứ mà hắn luôn quý trọng, chỉ tiếc hôm nay không biết người đã ở nơi nào rồi.

Băng Nhược Thủy lúc này mới chậm rãi nói đến những gì mình trải qua mấy năm nay.

Thì ra lúc trước Băng Nhược Thủy rời khỏi tông môn liền quay trở về gia tộc nàng ở Băng Thành một chuyến, nàng vốn là trở về nói cho cha mẹ, muốn đi ra bên ngoài lưu lạc một phen, tăng cường thực lực của mình, hy vọng một ngày kia có thể có thực lực ngoài Thiên Tôn giai, phá vỡ cấm chế của Trấn Thiên Tông giải cứu Lăng Tiếu ra ngoài, cho dù Lăng Tiếu chết ở bên trong, nàng cũng muốn nhìn thấy thi cốt của Lăng Tiếu.


Nàng tu luyện là huyền kỹ băng thuộc tính, chỉ có đi đến nơi cực hàn mới có thể khiến thực lực nàng tăng nhanh.

Ở Tây Bắc người mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Tôn giai, mà nàng lại có mục tiêu dù phải cố gắng cả đời cũng phải đạt đến Thiên Tôn, cho dù phải trả một cái giá lớn.

Cho nên, nàng một mình một người chạy đến Bắc Băng Địa Vực.

Bắc Băng Địa Vực cũng giống Tây Bắc, Nam Hoang, đều là bình tích chi địa, nhưng nơi này lại cực phù hợp cho võ giả băng thuộc tính sinh tồn và tu luyện.

Băng Nhược Thủy bỏ ra gần nửa năm chạy tới Bắc Băng Địa Vực.

Thế nhưng mà, nàng còn chưa kịp hảo hảo hưởng thụ tài nguyên tu luyện khó khăn lắm mới có được này đã bị một ít giặc cỏ đánh chủ ý.

Nàng lúc đó thực lực mới chỉ là cao giai Linh Sư, ở bình tích địa vực đã là cao thủ khó được

.

Thế nhưng mà, trong đám giặc cỏ kia lại có một gã Vương cấp.

Ngay khi nàng sắp bị đám giặt cỏ kia bắt lấy thì sư phó của nàng Lê Tuyết vừa vặn đi ngang qua, đã ra tay chém giết hết toàn bộ đám giặt cỏ kia.

Băng Nhược Thủy không chỉ được cứu, càng được Lê Tuyết nhìn trúng tư chất tu luyện băng thuộc tính nên liền mở miệng muốn thu nàng làm đồ đệ.

Băng Nhược Thủy vì muốn tăng cường thực lực, mà thực lực Lê Tuyết lại cường đại, có cường giả như vậy thu làm đồ, Băng Nhược Thủy tự nhiên cực kỳ mừng rỡ, lập tức liền bái Lê Tuyết làm sư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui