Cốc Kiều Kiều vẫn sùng bái đại ca của mình, đại ca của nàng đã lọt vào top một trăm chiến hoàng, hôm nay đã bước vào Thiên Tôn giai, nàng vốn cảm thấy đại ca của nàng rất mạnh, thế nhưng mà nàng không nghĩ tới Thác Bạt Nguyên cùng Lăng Tiếu thực lực đều biến thái như thế, chỉ sợ thực lực ca ca của nàng còn kém hơn, bọn họ chỉ có thực lực Địa Hoàng mà thôi, sau khi đột phá Thiên Tôn thì càng thêm đáng sợ.
Diệp Vân Phong mang giọng nói suy yếu nói:
- Lão... Lão đại hắn còn không có dùng toàn lực đâu, nếu lão đạo nghiêm túc thì Thác Bạt Nguyên sớm chết rồi.
Xác thực Lăng Tiếu có rất nhiều át chủ bài, chỉ cần toàn lực ứng chiến thì Thác Bạt Nguyên khẳng định không phải đối thủ của Lăng Tiếu!
Cốc Kiều Kiều nhìn qua Diệp Vân Phong, đôi mắt dễ thương nhảy lên, nói:
- Tại sao ngươi không có nửa phần lực lượng? Cho dù tiêu hao hết cũng không tới mức này nha?
Diệp Vân Phong cười khổ nói:
- Vừa rồi ta đã vận dụng bí thuật, hiện tại bí thuật đã dùng xong...
Hắn lời còn chưa nói hết đã ngất đi.
Thác Bạt Nguyên cùng Lăng Tiếu hai người đánh nhau càng kịch liệt, từ trên mặt đất tới giữa không trung, lại từ giữa không trung trở xuống mặt đất, những hòa quang từ điện và long ảnh hiện ra, khí kình tỏa ra bốn phía.
- Thác Bạt Nguyên, ngươi sao rồi? Chút lôi điện này còn chưa xứng gãy ngứa cho ta đấy.
Lăng Tiếu không ngừng ngăn cản lôi điện của Thác Bạt Nguyên, cảm thấy không có ý nghĩa, dứt khoát đứng bất động cho lôi điện nện lên người của hắn.
Đám người chung quanh kinh hãi.
Bọn họ đã kiến thức được sự cường hãn của thân thể Lăng Tiếu rồi, so với tưởng tượng của bọn họ càng mạnh hơn nhiều.
Gương mặt Thác Bạt Nguyên đen lại, lôi điện của hắn trong cùng giai là cường hãn nhất, dù vượt cấp cũng có thể chiến thắng rất lớn, thế nhưng mà gặp gỡ gia hỏa có thân thể biến thái, hắn có một loại cảm giác có lực không thể phát.
- Đã như vầy ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì là thiên uy chân chính.
Thác Bạt Nguyên không muốn tiếp tục chơi nữa, hắn muốn một chiêu đánh chết Lăng Tiếu, nếu như chiêu này còn không làm gì được lăng Tiếu, vậy hắn cũng không cần tấn công Lăng Tiếu làm gì.
Thác Bạt Nguyên lại dẫn thiên uy chi lực lần nữa, nhưng mà lần này ngưng tụ còn khủng bố hơn lần trước.
Trên bầu trời lôi điện đen nhánh giăng đầy trời, những lôi điện này còn tráng kiện hơn trước kia, lực lượng càng khủng khiếp hơn vài phần.
Rầm rập!
Âm thanh của lôi điện khiến người ta có cảm giác vô cùng chói tai.
Chỉ thấy hơn mười đạo lôi điện nện thẳng xuống người Thác Bạt Nguyên.
Những lôi điện chi lực này đủ sức đánh nát một ngọn núi thành bụi phần, thế nhưng mà Thác Bạt Nguyên rõ lại tiếp được, thân thể của hắn như hóa thành lôi thần, hắn gần như biến thành lôi điện màu tím, mái tóc tím của hắn dựng đứng, chiến kích trong tay như hóa thành lôi điện, chuẩn bị sau một khắc oanh kích.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên hiện ra thần sức thống khổ cố hết sức, hiển nhiên hắn tập trung những lôi điện này lại cũng vô cùng khó chịu.
Súc thế đã xong, Thác Bạt Nguyên lập tức nâng chiến kích điểm qua phía Lăng Tiếu.
- Lăng Tiếu, ngươi bức ta tới mức này đủ cho ngươi tự ngạo rồi.
Thác Bạt Nguyên hiện tại sử dụng cấm chiêu, chiêu này qua đi hắn sẽ xuất hiện thời kỳ suy yếu, nhưng mà vì có thể đánh bại Lăng Tiếu, hắn cũng không tiếc!
Lôi dương diệt thế!
Thác Bạt Nguyên cầm chiến kích điểm qua, lôi lực cường đại cũng tản ra.
Lôi lực cường đại màu tím như hóa thành mặt trời bao phủ bốn phương, một mặt trời màu tím dùng tốc độ khủng khiếp lao thẳng qua phía Lăng Tiếu, không khí gần đó bị lôi điện màu tím kích thích nổ ầm ầm.
Đạo lôi thiện này như có uy thế hủy thiên diệt địa, làm cho tất cả mọi người càng không ngừng vội vàng thối lui, ánh mắt không nói nên lời.
Thác Bạt Nguyên đánh ra một kihs này vượt xa phạm trù có thể hiểu của bọn họ, cho dù là Thiên Tôn trung giai dùng một kích toàn lực cũng không hơn thế này, bọn họ mới ý thức được chênh lệch giữa mình và Thác Bạt Nguyên quá xa.
Trong lòng bọn họ cảm thấy Lăng Tiếu chắc chắc bị đánh thành cặn bã.
Lăng Tiếu cũng ý thức được chiêu này khủng bố, chỉ sợ Thiên Tôn trung giai cũng không chịu đựng nổi, tuy hắn toàn lực ngăn cản không thành vấn đề, nhưng mà hắn biết rõ đây đã là át chủ bài cuối cùng của Thác Bạt Nguyên rồi, cho nên hắn không cần chơi tiếp.
- Dừng ở đây đi!
Lăng Tiếu lui lại, cùng lúc đó linh lực toàn thân của hắn bạo phát ra ngoài, ngũ thải quang mang thay thế kim mang.
Chỉ thấy hắn tiện tay một chỉ và tất cả lực lượng đều tập trung vào ngón tay của hắn, linh khí mỏng manh bốn phía cũng bị hấp dẫn qua.
- Giãy chết!"
Thác Bạt Nguyên quát to. Hắn có lòng tin vào chiêu này của mình, nhớ ngày đó hắn xuất chiêu này đã đánh chết một tên Thiên Tôn cấp thấp, hắn tuyệt không tin Lăng Tiếu có thể tiếp được một ciêu này.
Trong lúc lôi điện lao qua phía Lăng Tiếu thì ngón tay của hắn đã điểm qua lôi điện, hét to một tiếng.
- Đoạn Ngọc Phân Kim Chỉ, phá cho ta!
XÍU...UU!!
Năng lực từ một chỉ này rất đáng sợ, năng lượng năm màu tập trung va chạm vào lôi điện đang lao tới.
Rầm rập!
Chỉ thấy lôi điện như mặt trời màu tím kia lập tức bị chỉ quang nằm màu thôn phệ toàn bộ.
Mọi người ở đây đều cho rằng một chỉ năm màu kia sẽ bị lôi điện đánh tan, nhưng là lôi điện lập tức bị đánh tan, đồng thời một đạo hào quang năm màu từ trong chỗ lôi cầu vỡ tung bay ra, nó bắn thẳng vào Thác Bạt Nguyên.
- Cái gì, đã phá được Lôi Dương của ta!
Thác Bạt Nguyên kinh hô một tiếng, không chút suy nghĩ dùng tấm chắn hoàng kim bao phủ trước mặt, ngăn cản một kích này.
Phanh!
Chỉ quang đánh tan tầng tầng phòng ngự ở bên ngoài, phát ra âm thanh va chạm mạnh mẽ.
Vừa rồi Thác Bạt Nguyên dùng cấm chiêu, mặc dù phục đan dược nhưng vẫn đang suy yếu, hôm nay tuy có hoàng kim tấm chắn ngăn cản nhưng thân thể vẫn bị chỉ quang năm màu đánh lui, tấm chắn hoàng kim rời tay, một đạo máu tươi phun lên trời, cuối cùng thân thể nặng nề nện xuống đất.
Lăng Tiếu không chút thương tích bay lên trên không trên đầu Thác Bạt Nguyên, nhẹ nhàng vẫy tay thu tấm chắn hoàng kim này vào trong tay, khinh thường nói:
- Thác Bạt huynh, công kích lôi điện của ngươi không gì hơn thế này.
Thác Bạt Nguyên cũng chưa chết, nếu không phải tấm chắn hoàng kim này là bán giai thánh khí ngăn cản, chỉ sợ một chỉ của Lăng Tiếu đã đánh chết Thác Bạt Nguyên rồi.
Không ai ngờ Thác Bạt Nguyên lại thua trong một kích của Lăng Tiếu như vậy, hắn lúc này phun máu ra ngoài, thân thể chật vật không chịu nổi.
Lúc này Cố Minh Châu ở cách đó không xa phục hồi tinh thần lại, lập tức nhìn đám người kia quát lên.
- Mọi người cùng nhau xông lên giết hắn cho đầu lĩnh hả giận!
Giọng của nàng cứng rắn nhưng mà chính nàng ta lại xông qua phía Diệp Vân Phong chém giết.
Nhưng mà Cốc Kiều Kiều lại ra tay ngăn cản
Ba mươi mấy tên Địa Hoàng đỉnh phong có hơn mười người lao về phía Lăng Tiếu, những người khác đang do dự có nên lao lên liều mạng hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...