"Tôi biết Tô Lực đối xử với tôi rất tốt, nhưng vậy thì sao?" Sở Niệm nhíu mày.
"Về phần cậu nói là bạn bè, ở trong nhận thức của tôi thì giữa bạn bè không có sự giấu giếm và lừa gạt. Nếu như ban đầu mục đích của hai người chỉ là bảo vệ tôi, có thể tôi sẽ không tức giận như vậy. Đáng tiếc, hai người, hai người đến gần tôi chỉ vì cho rằng tôi và Tôn Quý Nhân có quan hệ."
"Nhưng mọi chuyện đều qua rồi, Sở Niệm, cậu không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Coi tôi thành bạn của cậu, ở chung thật tốt với anh trai tôi."
Ở trong suy nghĩ của Mặc Vân Hiên, nếu như không phải đêm đó Thương Sùng nói lộ ra chuyện của bọn họ cho Sở Niệm biết, người đàn ông kia sẽ không thể cướp cô từ trên tay Tô Lực.
Nghĩ đến trong khoảng thời gian này tinh thần của anh trai mình rất sa sút, trong lòng Mặc Vân Hiên rất khó chịu.
Sở Niệm nhìn về phía cậu, có chút buồn bực vì suy nghĩ kỳ quái đó.
"Cái gì gọi là tôi và anh cậu ở chung một chỗ là tốt chứ? Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Là anh tôi với cậu trước mà, không phải sao? Nếu như không phải Thương Sùng dùng thủ đoạn hèn hạ, hoành đao đoạt ái, sao cậu lại ở cùng anh ta chứ?" Mặc Vân Hiên có chút kích động, bàn tay đặt ở trên bàn đã siết chặt rồi.
Sở Niệm càng nhăn chặt mày, nhìn thấy Mặc Vân Hiên đã phá hỏng tâm tình tốt của cô, hiện tại lại nghe cậu ta nói về người đàn ông của mình như vậy. Nhất là nghe được hai chữ "Hèn hạ" đó, đôi mắt cô hoàn toàn lạnh xuống.
Cô nhìn về phía Mặc Vân Hiên, lạnh lùng nói ra từng chữ từng câu: "Mặc Vân Hiên, tôi muốn nói cho cậu biết, tôi hoàn toàn không có ở chung với anh cậu. --,..l,,,ê,..quy,,,,don......----Lúc ấy anh ta thổ lộ với tôi nhưng tôi không đón nhận anh ta, cũng phiền cậu hỏi rõ ràng anh cậu đã nói gì với tôi. Về phần Thương Sùng, là tôi tỏ tình với anh ấy. Cái gì gọi là hèn hạ? Cái gì gọi là hoành đao đoạt ái hả!"
Nói những lời cuối, Sở Niệm gần như là cắn răng nghiến lợi. Giọng nói ẩn chứa sự phẫn nộ, đôi đồng tử khóa chặt Mặc Vân Hiên đột ngột co lại.
Một Sở Niệm lạnh lùng như vậy, đừng nói là Mặc Vân Hiên, ngay cả Nhạc Du cũng chưa từng gặp qua. Cô vội vàng kéo tay Sở Niệm tay, khuyên: "Niệm Niệm, cậu đừng nóng giận. Cậu ấy không biết chuyện của cậu và thầy Thương, dù sao Tô Lực cũng là anh trai cậu ấy, mà cậu cũng biết cậu ấy không biết lựa lời mà."
Sở Niệm hít sâu thở ra một hơi, dời mắt đặt ở trên người Nhạc Du. Mặc dù không lạnh lùng như nhìn Mặc Vân Hiên, nhưng sự lạnh nhạt trong đôi con người đen láy trong sáng cũng làm cho Nhạc Du biết rõ, lần này là Sở Niệm giận thật sự.
Khác với sự ầm ỹ, cãi vã lúc nhỏ, khác với khi đối xử với Bạch Oánh và nữ sinh cao kều đó, lúc này trên người Sở Niệm mất hết sự vui cười, không đứng đắn thường ngày, ngược lại tản ra hơi thở làm người ta bị đèn nén.
Xem ra, ở trong lòng cô ấy, thầy Thương đúng là rất quan trọng.
Thấy Sở Niệm đứng dậy, Nhạc Du cũng đứng lên theo. Trong mắt có tự trách có giãy giụa, mở miệng gọi: "Niệm Niệm..."
"Nhạc Du, vừa về đến có thể nhìn thấy cậu, mình thật sự vui mừng. Mình vẫn nói câu trước kia, cậu vẫn là bạn thân tốt nhất của mình. –ll,,lqlq,,,uuy,,,don,,,,===Mình cũng hy vọng cậu có thể hạnh phúc, chỉ là về sau lúc cậu và Mặc Vân Hiên ở cùng nhau thì đừng gọi mình đến nữa."
Sở Niệm đương nhiên biết rõ mục đích của Nhạc Du khi sắp xếp lần gặp mặt này, cô ấy mình cô và Mặc Vân Hiên làm hòa, như vậy cô ấy bị kẹp ở giữa, sẽ không thấy khó xử nữa.
Nhưng mà......... Xin lỗi, cô không làm được.
Nói cô không phân tốt xấu, nói cô bao che cũng được. Sở Niệm thật sự không cho phép bất kỳ ai nói xấu Thương Sùng ở trước mặt cô, người đàn ông của cô, chỉ có thể để cô nói mà thôi!
Trông thấy sự kiên quyết trong mắt cô, Nhạc Du hơi đỏ vành mắt. Cô gật gật đầu, đau khổ nhắm mắt, đáp: "Biết rồi, lần này là do mình nghĩ chuyện quá đơn giản."
Lúc trước cô xuất ngoại cũng vì muốn rời khỏi Mặc Vân Hiên, nhưng đi một tháng, cô cũng nhớ tới Mặc Vân Hiên suốt một tháng. Hôm về nước, vừa tới cửa nhà mình, Nhạc Du liền thấy Mặc Vân Hiên, cậu liên tục đến chờ ở ngoài cửa biệt thự.
Trong lòng cô rối rắm, có vui vẻ, khổ sở, thậm chí là luyến tuyến, trong nháy mắt đều tràn khắp lồng ngực cô. Nghe Mặc Vân Hiên nói làm sao cậu cũng không bỏ được cô, cuối cùng Nhạc Du vẫn mềm lòng.
Nhưng nghĩ đến bạn thân, Nhạc Du vì muốn để cho quan hệ của hai người được hòa hoãn, mới sắp xếp buổi gặp mặt hôm nay. --,..,ll...qu,,,don.....===Chỉ là không nghĩ tới, biến lợn lành thành lợn què, chuyện không giải quyết xong, ngược lại còn chuyển biến xấu rồi.
Sở Niệm hé miệng cười nói với Nhạc Du: "Đồ ngốc, mình biết rõ ý tốt của cậu. Chỉ là.....Thôi, quên đi, mình đi trước, hai người cứ tiếp tục tán gẫu."
Thấy cô xoay người chuẩn bị rời đi, Mặc Vân Hiên cũng vội vàng đứng lên, nói với bóng lưng cô: "Sở Niệm, đợi chút."
Sở Niệm ngừng lại, song cũng không có ý xoay người.
Mặc Vân Hiên nói: "Hôm nay là tôi nói sai, tôi nhận lỗi với cậu. Chỉ là.......Tuần sau anh tôi sẽ phải xuất ngoại, đến lúc đó cậu có thể đến tiễn anh ấy không?"
"Đến lúc đó nói sau."
Sở Niệm đưa lưng về phía Mặc Vân Hiên, khẽ thở dài một cái. Sau đó không quay đầu lai, rời khỏi quán cà phê.
Hiện tại đã là chập tối, bởi vì hẹn với Thương Sùng sau ba tiếng nên giờ vẫn còn sớm, Sở Niệm cũng muốn để anh ở nhà nghỉ ngơi tốt một chút. Cho nên cô cũng không gọi điện thoại bảo anh đến, chỉ là tùy tiện tìm một khoảng sân rộng, ngồi ở trên ghế dài.
Trên đường có rất ít người cô đơn lẻ bóng, Sở Niệm chống cằm, vừa nhìn các bác gái đang khiêu vũ trên khoảng sân, vừa nghĩ tới chuyện trong lòng.
Có muốn đến tiễn Tô Lực hay không......Sở Niệm lầm bầm nói.
Lần trước là mình nói, muốn sau này coi anh như người xa lạ, nhưng vì sao khi nghe tin anh muốn xuất ngoại, trong lòng vẫn không nhịn được mà chua chát vậy?
"Quả nhiên vẫn không đủ nhẫn tâm mà!"
Trong lòng cô nôn nóng, lung tung dùng bàn tay vỗ khuôn mặt và đầu mình. Chỉ là cô đập quá nhập thần nên quên mất chú ý người đi đường đang nhìn sang với ánh mắt kỳ quái.
Một đôi tình nhân trẻ đúng lúc đi ngang qua bên người cô, cô gái kỳ quái liếc nhìn Sở Niệm đã hoàn toàn xuất thần, nhỏ giọng nói: "Cô gái này là người điên hả?"
Chàng trai gật gật đầu, ôm cô gái vào lòng, đáp: "Đừng nhìn loạn, mọi người đều nói kẻ điên ghét nhất người khác nhìn mình. Em còn nhìn nữa, cẩn thận cô ta xông qua cắn em đó."
"Khủng bố như vậy à! Chúng ta đi mau, đi mau "
........
Tiểu Hắc đi ra ngoài đã về nhà, chỉ là không ngờ lúc thấy chủ nhân, trên người anh lại nặng mùi tử thi. –ll....q,,,do,,,,nnnn-----Mắt thấy ngón tay chủ nhân trống rỗng, Tiểu Hắc vọt tới, vội hỏi: "Chủ nhân, ngài bị sao thế?"
Thương Sùng phất tay với nó, sau đó ngồi trên sô pha, nói: "Đi lấy chút thức ăn cho ta ăn."
Tiểu Hắc nhíu mày, nó đương nhiên biết rõ "thức ăn" trong miệng anh là chỉ cái gì. Dưới tình huống bình thường, Thương Sùng chỉ biết uống máu, nhưng lúc đã muốn ăn hồn phách, vậy chắc canh đã xảy ra chuyện rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...