Thanh Tang vừa dứt lời, Sở Niệm đã cứng đờ người, mặt trắng bệch.
Cô không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này. Chấn động? Thống khổ?... thậm chí có chút khó tin?
Đây không phải là cảnh tượng cô vẫn hay mơ thấy sao?
Mình nằm trong lòng người đàn ông kia, mà người đàn ông mặc áo giáp thời cổ đại chính là Thương Sùng!
Sở Niệm không biết những lời Thanh Tang nói là thật hay giả, nhưng mà cảm giác thật giống như đã quen thuộc… trừ mình ra… chẳng còn ai có thể biết được.
“Cô tò mò làm sao ta biết ư?” Thanh Tang nhìn Sở Niệm, nụ cười có chút khinh miệt.
Sở Niệm cau mày, trầm mặc rồi gật đầu.
“Tuy ta không phải là Minh Vương chưởng quản luân hồi nơi địa phủ, nhưng chuyện sinh tử nhân gian ta cũng biết được ít nhiều.”
Thanh Tang rũ mắt cười lạnh, cánh tay giơ lên, nhưng Câu Hồn Linh lại không vang lên tiếng động. “Chuyện mấy ngàn năm trước, ta tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng Sở Niệm, ngươi biết rõ ta không cần phải lừa ngươi.”
Lừa gạt cùng giấu diếm đều có mục đích, cô MEoMupkhông biết vì sao Thanh Tang lại muốn nói với cô những lời này, nhưng những hình ảnh quen thuộc đó đã đủ để chứng minh mức độ đáng tin của những lời Thanh Tang nói.
Có chút khó hiểu nhìn Thanh Tang, Sở Niệm hỏi: “Cô nói những điều này cho ta, mục đích là gì?”
“Một phần là muốn cô đừng trốn tránh hiện thực nữa, phần khác… là để cô biết được người đàn ông của cô đã trải qua những ngày tháng như thế nào.”
Thanh Tang nhìn Sở Niệm, hỏi: “Chuyện xưa vừa rồi, cô còn muốn nghe nữa không?”
“…” Sở Niệm do dự vài giây, sau cùng nhắm mắt lại. “Muốn.”
…
Sáng sớm hôm sau, 6 giờ.
Ánh mặt trời đầu xuân xuyên qua màn đêm tăm tối, chậm rãi xuất hiện nơi chân trời.
Trong phòng khách sạn chỉ còn có Sở NiệmMeoMup. trước đó không lâu, Thanh Tang đã rời đi. Thương Sùng vẫn chưa về.
Hèn gì, trên người hắn luôn lạnh lẽo đến dọa người…
Hèn gì, từ ngày quen biết hắn đến giờ chưa từng thấy hắn thật sự ăn cái gì…
Thanh Tang nói, vết sẹo trên ngực Thương Sùng là mũi tên xuyên tim bị người ta bắn từ mấy ngàn năm trước…
Thanh Tang nói, dây chuyền ngọc bích hiện tại mình đeo chính là lễ vật đính ước đầu tiên mà Thương Sùng năm xưa đã tặng cô…
Hóa ra, tất cả đều là sự thật… hóa ra, hắn vẫn luôn canh giữ bên mình lâu đến vậy…
Cô nhắm chặt mắt, nước mắt không kìm được mà lăn dài. Sở Niệm cắn môi khóc… nói không đau lòng Thương Sùng, đều là già.
Nhưng mà… Thương Sùng… chúng ta thật sự có thể bên nhau sao?
Bên tai vẫn quanh quẩn lời nói của Thanh Tang trước khi đi lưu lại, Sở Niệm đưa tay ôm lấy ngực, bất lực, không biết phải làm sao cho đúng.
“Nha đầu, em còn đó không?”
Thương Sùng vội vã trở về, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa vào phòng đã vội tìm kiếm thân ảnh của cô.
Sở Niệm nằm trên giường ngẩn người, nhanh chóng lau khô vệt nước mắt, đứng lên. “Thương Sùng, anh về rồi.”
“Ừ.” Thương Sùng nhanh chóng bước tới trước mặt Sở Niệm, vừa lo lắng đánh giá cô, vừa hỏi: “Thanh Tang không làm gì em chứ? Nha đầu, em có sao không?”