Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Ban nãy nói chuyện làm Thương Sùng h iểu rõ Sở Niệm ít nhiều đã đoán biết được rồi, nếu như vậy… tại sao hắn phải bị Minh Vương uy hiếp nữa!?

Đánh cuộc một phen đi Thương Sùng!

Ít nhất…vẫn còn tỷ lệ 50% cô ấy vẫn yêu mình như trước.

Đối diện cùng Minh Vương, Thương Sùng hơi cau mày, một cảm giác kỳ quái yên lặng dâng lên, hắn cảm thấy hình như mình đã để sót điều gì,

Không có thời gian nghĩ lại, hắn bỏ qua ý nghĩ này.

Giằng co một hồi, Sở Niệm đã mặc xong quần áo ngồi ở trên giường cảm thấy áp lực. Giương cung bạt kiếm như vậy… cô cũng không có thời gian đi lấy túi của mình.

Vài phút sau, Minh Vương nhướng mày.

“Chúng ta tiếp tục ở đây hay ra ngoài? Ta không ngại, chẳng lẽ ngươi cũng không ngại dọa đến nàng sao?”

Người Minh Vương nhắc tới là ai, Thương Sùng đương nhiên biết.

Dù hắn không muốn lộ bộ dáng thật trước mặt Sở Niệm nhưng hiện tại cho thấy hắn và Thanh Thu hôm nay không còn khả năng tránh né nữa.


Quay đầu lại nhìn Sở Niệm đứng bên cạnh giường, Thương Sùng nắm chặt tay, trong nhất thời không biết phải làm sao.

‘Thương Sùng, bảo vệ tốt chính mình, không cần lo lắng cho em.’

Đã ăn ý từ lâu rồi nên Sở Niệm biết hắn nhất định đọc được ý nghĩ của mình. Cô cong môi, nhìn Thương Sùng rồi chỉ vào ngực mình, Sở Niệm nhìn về phía Thanh Tang, bắt đầu căng người cảnh giác.

Thương Sùng nhíu mày, dù hắn hiểu ý của Sở niệm nhưng vẫn không thu hồi ánh mắt phòng bị đặt trên người Thanh Tang.

Nữ nhân này cũng khó đối phó, nếu để Sở Niệm cùng cô ta ở lại đây đơn độc…

“Chuyện hôm nay chỉ là ân oán của ta và ngươi.” Minh Vương quan sát mọi chuyện đột nhiênmở miệng, ánh mắt phức tạp đảo qua người Sở Niệm, tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, không có lệnh của ta, Thanh Tang không dám tự tiện làm chủ.”

“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Thương Sùng híp mắt, hắn thật sự không cảm thấy Thanh Thu sẽ ‘ân oán phân minh’ như thế.

“Chỉ bằng ta dùng Minh Vương chi vị khải thề.”

Minh Vương đứng đối diện hừ lạnh, ý vị thâm trường chuyển mắt nhìn về phía Thanh Tang. “Ta nói như vậy, Thanh Tang ngươi còn dám trái lời sao?”

Những lời này của Thanh Thu một mặt nói cho Thương Sùng nghe, mặt khác cũng chính vì muốn cảnh cáo Thanh Tang.


Thanh Tang dựa bên cửa sổ hơi hiện vẻ bất mãn gật đầu, quỳ một gối hướng về phía Thanh Thu: “Thanh Tang lĩnh mệnh, tuyệt không cãi lời Minh Vương ý chỉ.”

Minh Vương quay đầu, hỏi Thương Sùng: “Như vậy ngươi yên tâm chưa?”

“Ngươi chọn địa điểm.”

“Vậy ngươi cùng ta đi!”



Trong nháy mắt hai nam nhân đồng thời ở đồng thời biến mất trong phòng, Sở Niệm cắn môi, dựa lưng vào vách tường phòng hờ.

Cô biết lúc này mình không thể hoài nghi Thương Sùng, không thể nghĩ nhiều, cô không ngừng cảnh báo bản thân mình.

Bảo vệ tốt bản thân, cô có thể làm. Nhưng mà… chờ hắn trở về…

Thanh Tang dựa bên cửa sổ nhìn Sở Niệm có chút tò mò, âm dương quái khí mà dùng ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Ban nãy, đúng là Thanh Thu không cho mình đụng vào nữ nhân này. Nhưng mà…

“Sở Niệm đúng không?” Thanh Tang khiêu khích, châm chọc cười, gãi gãi đầu ngón tay. “Không thấy nha, tâm nhãn thật lớn!”

Sở Niệm cau mày, biểu tình lạnh nhạt như không bận tâm ý trong lời nói của Thanh Tang.

Thanh Tang bị làm ngơ lạnh mặt, bất quá chỉ một giây sau lại bật cười. cảm xúc trong mắt từ khiêu khích hóa đồng tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui