Chương 456
Đi trên đường dài, Sở Niệm cúi đầu vừa tính hỏi Thương Sùng bọn họ về thế nào thì đã bị một cái ôm choàng khiến lảo đảo.
Thương Sùng nhanh tay đỡ lấy cô, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Hoa Lệ.
“Làm việc không được tùy ý như vậy! Nếu làm cô ấy ngã, Hoa Lệ, ngươi tự biết hậu quả!”
Ngày thường mà đe nẹt vậy khẳng định Hoa Lệ sẽ ngoan ngoãn tự trách, nhưng hiện tại… Hoa Lệ ôm lấy cánh tay Sở Niệm ra vẻ ghen tỵ:
“Còn chưa kết hôn đã coi chị dâu như bảo bối. Anh mà hung dữ với em, em sẽ đi cáo trạng với Sở Niệm.”
Chậc chậc chậc. nha đầu này thật biết cách tranh luận.
Cũng may tâm trạng hắn không tồi, Thương Sùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem Sở Niệm kéo lại ôm vào lòng.
Hành động này của hắn vừa ấu trĩ lại vừa bá đạo là đang tuyên bố chủ quyền sao?
Hoa Lệ nhịn không được mà cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ như hoa tràn đầy âm dương quái khí. “Ta chỉ là mượn cánh tay chị dâu dùng một chút, anh hai --- có cần phải vậy không?”
“Nàng là của ta.” Thương Sùng rất là ngạo kiều mà nói: “Em mượn cánh tay, hỏi qua ý anh chưa?”
“…”
Hai người đối thoại thật kỳ quái, còn mình bị lôi kéo, có ai hỏi qua ý kiến mình đâu?
Sở Niệm đứng yên có chút xấu hổ, đưa tay gái đầu, nhìn sang cứu tinh.
“Cẩm Mặc, đã lâu không gặp, nhớ em không? Có cảm thấy em xinh đẹp hơn trước không?”
“…”
Cẩm Mặc nắm tay, ho nhẹ, cảm giác được ánh mắt ăn thịt người của chủ nhân và Hoa Lệ cùng soi mình. “Chị dâu khéo đùa, mới có hai ngày không gặp… chị đổi cái gì mà đổi…”
Sở Niệm ngẩn người, ý thức được mình nói sai nên chỉ có thể đứng yên mà cười.
Thái độ ngẩn ra của cô làm Thương Sùng và Hoa Lệ cùng phá lên cười, ôm Sở Niệm thật chặt, Hoa Lệ nói:
“Chị dâu, cảm ơn chị.”
Cảm ơn cô đã đáp ứng lời cầu hôn của chủ nhân.
Cảm ơn cô đã làm cho chủ nhân hạnh phúc đến vậy…
Sở Niệm bị ôm trong lòng thực cảm động, cô theo bản năng liếc nhìn Thương Sùng rồi ôm chặt lấy Hoa Lệ, cả hai nhìn nhau cười.
Một ngày tốt đẹp như vậy đương nhiên phải có tiệc tùng rồi, bốn người cùng ra sảnh sân bay, ngồi lên chiếc Ferrari phóng đi.
Bọn họ đã đặt trước một bàn trên sân thượng một nhà hàng sang trọng đẳng cấp. Cửa sổ kính chạm trần thật đẹp, khí thế vô cùng.
Bốn người đi sau người phục vụ, chỉ nói cười nhẹ nhàng cũng thu hút ánh nhìn của bao người.
Tuấn nam mỹ nữ, bốn người đều đẹp khiến người ta có chút đố kỵ.
Bất động thanh sắc nhìn các cô gái dán mắt vào, Sở Niệm bĩu môi, chọc chọc tay vào Hoa lệ.
“Cũng may, lúc tới đón hai người có mang theo quần áo cho anh ấy, bằng không, lần này mặt mũi của anh ấy không biết để vào đâu…”
Hoa Lệ cúi đầu cười khẽ vài tiếng, sau đó tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu. “Đồ bệnh nhân thực sự có chút không hợp anh hai, bất quá chị dâu đừng để ý, ai bảo nhà em gene đẹp mạnh quá mà.”
Hai cô gái mỗi người một lời hoàn toàn không nhìn tới hai người nam nhân đối diện.
Thương Sùng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, chạm cốc với Cẩm Mặc.
“Cậu nói coi, có nên bắt Hoa Lệ ra ngoài một chút? Toàn ăn không ngồi rồi, Cẩm Mặc, cậu có vất vả không?”
Cẩm Mặc khẽ cười, cầm lấy cái ly, gật gật đầu. “Vất vả thật, nhưng mà anh hai, anh có thể đưa cô ấy đi xa một chút không?”