Cảm xúc của Sở Niệm làm sao Thương Sùng lại không hiểu chứ?!
Chỉ là hắn không thể thẳng thắn thừa nhận tất cả với cô, cưới cô, chạm vào cô, đều là hành động không có trách nhiệm và không công bằng với cô.
Ly champagne vàng nhạt dưới ánh đèn càng tỏa sáng long lanh, ngươi không nói, ta không nói, trầm mặc rồi lại tâm hữu linh tê một mình uống rượu.
Tiệc rượu náo nhiệt luôn có một chỗ tốt, đó là cho dù không quen biết thì cũng không cần sách sáo, ngươi mua say, người khác cũng không có khả năng quản ngươi.
Ầm ỹ, ồn áo, mây khói thoảng qua…
Sau khi say một lát, nét ưu sầu trên mặt Sở Niệm cuối cùng phai nhạt.
Cô nhìn mông lung lại thêm nét đáng yêu, ánh mắt mê ly, gương mặt hồng hào làm nhân tâm đều động.
Nghiêng ngả dựa đầu vào vai Thương Sùng, Sở Niệm khép hờ mắt, đê mê như thưởng thức ly rượu.
“Thương Sùng, anh nói sẽ thay em báo thù cho bà nội đúng không?”
Thương Sùng rũ mắt, cô gái của hắn… con tim quá mệt mỏi.
“Sẽ.”
“Ha haaaa…” Thấy Thương Sùng do dự rồi kiên định trả lời, Sở Niệm đã say chuếnh choáng cười phá lên cảm xúc đầy phức tạp.
Cô nghiêng người như chú cá vàng không xương, dựa toàn thân vào Thương Sùng, đôi tay đưa lên vòng lấy cổ hắn.
Đôi mắt đen huyền vẫn trong veo, lộng lẫy, chỉ là thái độ cô nửa cười, nửa nghiêm túc khiến cho Thương Sùng trong nháy mắt toàn thân căng thẳng.
“Thương Sùng, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“…Ừ.”
“Anh có biết…… Hạn Bạt là cái gì không?”
Khi nói chuyện, ánh mắt Sở Niệm nhìn thẳng vào mắt hắn. Thương Sùng biết cô làm như vậy là vì không muốn cho hắn có cơ hội lảng tránh vấn đề lần nữa.
Là cô đã biết gì chăng? Hay là… mình đã để lộ dấu vết gì?!
Giãy dụa, dày vò…
Trong nháy mắt, Thương Sùng nghĩ tới dứt khoát thẳng thắn vói cô.
“Nha đầu, sao tự nhiên em nhớ tới cái này?”
Khóe môi hắn nhìn như tự nhiên tươi cười che đậy sự hoảng loạn thoáng qua trong đáy mắt hắn. Hắn bất động thanh sắc mà ôm lấy cô từ phía sau lưng, biểu tình ôn nhu và vô cùng ‘chân thành’.
Thời khắc cuối cùng này luôn luôn là đau khổ nhất, không phải sao?
Sở Niệm nhắm mắt cười cười, sau đó cúi đầu, ngồi thẳng dậy. Cô nhìn như bình thường dùng tay chống cằm, ngón tay trắng nõn men theo ly rượu, một vòng lại một vòng.
“Không có gì, chỉ là m ấy hôm trước em đọc được trong sách cổ, anh cũng biết, em kiến thức còn ít mà.”
“Sách cổ có ghi lại về Hạn Bạt ư?” Thương Sùng bị lời của Sở Niệm làm cho có chút khẩn trương.
[Mèo said: thật sự nhiều khi cũng nể hai bạn ghê chứ. Con Mèo chỉ đọc ngôn tình cũng biết tới Hạn Bạt, mà sao bạn làm truyền nhân đuổi ma mà không hay gì về Hạn Bạt thì cũng ba chấm ghê luôn!]
“Uhm.”
“… Sách viết như thế nào?”
Sở Niệm cười khổ, nhớ lại lúc mình đọc được trên sách…
“Sách cổ nói rằng Hạn Bạt chính là cương thi cấp cao nhất, bất lão bất tử, bất sinh bất diệt. Đó là thứ có năng lực lớn nhất trên thế giới này, là loại ngàn năm khó gặp, thậm chí còn có thể sống như người bình thường.”
“Bọn chúng không sợ ánh mặt trời, hay pháp thuật gì. Thi độc trong người là thứ vũ khí hữu dụng nhất của bọn chúng. Răng nanh siêu dài, người cứng như thép. Hạn Bạt thậm chí còn có năng lực sống độc lập, không cần phải dựa vào máu để mà sống. Chỉ có tinh phách của sinh vật mới là thức ăn yêu thích nhất của chúng.”
“Không có nhịp tim, không có độ ấm, là một cái xác không hồn nhưng lại biến đổi to lớn đến như vậy. Sinh vật nghịch thiên đến vậy, nhưng đáng tiếc chưa từng có ai gặp qua.”
Sở Niệm cong khóe môi, ý vị thâm trường mà liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.
“Thương Sùng, anh nói, em nói có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...