Ấn đường xinh đẹp đột nhiên nhăn lại, Tử Lam Sam bước về phía trước một bước, quỳ một gối trên mặt đất. “Chủ nhân giáo huấn rất đúng, Lam Sam biết nên làm như thế nào.”
Tư Đồ Nam cười lạnh một tiếng, ý vị không rõ ánh mắt dừng ở trên người Tử Lam Sam vài giây, sau đó mới phất tay với hai người bọn họ, ngụ ý chính là đuổi bọn họ rời đi.
Những kẻ tâm tính bất chính ở bên nhau, đương nhiên cũng sẽ không có cái gì là đoàn kết. Lôi Báo đứng yên trào phóng nhìn thoáng qua Tử Lam Sam rồi xoay người ra khỏi phòng. Tử Lam Sam theo sau, trong lòng vô cùng khó chịu; bị một gã đàn ông chướng mắt châm chọc, thực sự là sỉ nhục lớn nhất đối với cô suốt mấy trăm năm qua.
Trầm mặc không hé răng đi theo Lôi Báo đi tới tầng hầm đậu xe, thân ảnh tím lướt nhẹ qua. Chỉ chớp mắt một cái, Lôi Báo suýt nữa bị nữ quỷ che trước mặt làm cho hoảng sợ!
Gã tức giận không thôi mà nhăn trán, Lôi Báo thấy rõ người trước mặt, lớn tiếng quát: “Tử Lam Sam ngươi muốn làm sao!”
“Đừng khẩn trương chứ.” Tử Lam Sam cười trào phúng. “Đường đường một cái cục trưởng đại nhân,lại giống mấy người đàn bà đanh đá như vậy, bị người ta thấy thật là ảnh hưởng không tốt tới ngươi nha.”
Nếu là trước đây, Lôi Báo trên người có chính khí tự nhiên có thể làm cho cô hồn dã quỷ trốn đi không kịp. Chính là hiện tại… nhìn lại hắn toàn thân bốc mùi xú uế!
“Ngươi muốn làm sao?!” Lôi Báo cũng không phải cái kẻ nhát gan, nhiều năm lăn lộn quan trường làm hắn có thói quen coi khinh người khác.
“Chẳng lẽ chủ nhân mới vừa làm ngươi nghẹn họng tức giận, nên giờ muốn xả lên người ta sao?!”
“Không không không, ta Tử Lam Sam trước nay đều không phải là người sẽ giận chó đánh mèo như người khác đâu. Huống chi vừa rồi chủ nhân trách phạt cũng không sai, Lam Sam ngoài tự trách ra thì, thật đúng là không có một chút nào không cao hứng đâu.”
Gã cáo già này còn tưởng mình là thủ hạ của gã sao, gã cũng không nhìn xem, Tử Lam Sam nàng rốt cuộc là ai!
Tay áo tím nhẹ nhàng phất qua chiếc Lexus của Lôi Báo, Tử Lam Sam ngửa đầu, thân mình chậm rãi bay lơ lửng lên trên.
Bộ dáng này nhìn thật đúng là khiến Lôi Báo có chút không còn tự tin, hắn cau mày, thập phần cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tử Lam Sam. “Một khi đã như vậy, vậy ngươi cũng không đừng có đứng đó mà cản đường ta. Tử Lam Sam, ngươi cũng không nghĩ chủ nhân biết ngươi đang làm gì chứ hả?”
“Đương nhiên.” Tử Lam Sam cười sáng lạn, thân mình lại không hề xê dịch chút nào. Cô ta khoanh tay trước mặt, nhìn Lôi Báo, sau đó chậm rãi nói: “Ta ở chỗ này cũng chỉ là bởi vì tò mò, tò mò ngươi nói làm sao mà chủ nhân lại chịu để một con chó như ngươi ở cạnh bên!”
“Tử Lam Sam ngươi ăn nói cho sạch sẽ!”
“Sạch sẽ?” Tử Lam Sam phất tay áo, cuốn lấy cổ Lôi Báo. Lệ khí cùng sát ý làm cho đôi mắt cô chậm rãi hóa đỏ, dải lụa trong tay cũng như hiểu ý chủ nhân, lập tức siết chặt lại.
“Lôi Báo, chẳng lẽ ta mới vừa nói không phải sự thật sao?!”
Trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn làm Lôi Báo nháy mắt liền mở to hai mắt, gã không nghĩ tới Tử Lam Sam thế nhưng thật sự dám động thủ với mình. Theo bản năng hắn móc súng ra nhắm vào Tử Lam Sam bóp cò.
Vài tiếng súng nổ liên tục làm trong hầm xe bắt đầu có cảnh báo, màu đỏ màu vàng của đèn chiếu từng vệt từng vệt làm cho Lôi Báo giật bắn người.
Trong mắt người ngoài, Lôi Báo rút súng lục đuổi tà ma có lẽ nhìn qua rất là buồn cười. Nhưng cũng chỉ có hắn cùng Tử Lam Sam biết, đạn trong súng của Lôi Báo… kỳ thật sớm đã bị Tư Đồ Nam xử lý đặc thù qua.
Cho dù là lệ quỷ bị Lôi Báo dùng súng lục bắn trúng, kết quả cũng chỉ có hôi phi yên diệt.
Chỗ nào có vấn đề vậy? Hay là Tư Đồ Nam kỳ thật là chưa từng xử lý qua...
Trong lòng bỗng sinh ra cảm giác đa nghi, Lôi Báo nắm chặt song quyền, nhìn Tử Lam Sam nói: “Ngươi như vậy…… Là muốn giết ta sao?”
Quả nhiên, kẻ lăn lê bò lết trong quân ngũ, thấy qua nhiều người chết nên chỉ cần vài giây đã trấn định lại được.
Tử Lam Sam trong lòng đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch vô cùng ngoạn mục, cô buông tay áo, sau đó tới gần Lôi Báo, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Giết ngươi kỳ thực ta sẽ chẳng tốn chút sức lực nào, ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi à.”
“Bất kể ngươi cho rằng trong tay có quyền lực quan trọng tới đâu, nhưng mà Lôi Báo à, thân thể ngươi từ đầu tới cuối cũng chỉ là một phàm nhân. Ngươi cho rằng ngươi chọc giận Hạn Bạt được rồi, là có thể triệt triệt để để kiềm chế hắn sao. Lôi Báo ơi Lôi Báo, ta ngoại trừ nói rằng ngươi suy nghĩ thật kỳ quặc thì còn còn thế nhìn thấy điểm tốt nào của ngươi chứ?”
“… Tử Lam Sam, ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì?!”
“Ta nghĩ là ta muốn nói rằng tư duy ngươi quá mức ngu xuẩn đi, đối phó ta còn không nổi thì làm thế quái nào mà có đủ năng lực đi đối phó Hạn Bạt? Ngươi là có thể ôm mớ quyền lực trong tay mà chôn cùng rồi đó, nhưng mà Lôi Báo à, ngươi có nghĩ tới vợ con ngươi sao?”
Lôi Báo trầm mặc không nói, thân mình cứng đờ, hiện tại rất nhiều chuyện, tựa hồ đều cùng đi sai so với dự đoán của hắn. Cố chấp đem đầu xoay đi hướng khác, hắn cất khẩu súng lục vào trong túi: “Lôi Báo ta từ lúc bắt đầu lựa chọn đi theo con đường này, người nhà gì đó, ta tự nhiên cũng sẽ không để ý.”
“Ta thừa nhận hiện tại năng lực ta so ra kém ngươi cùng Hạn Bạt, nhưng mà Tử Lam Sam, xã hội hiện đại chú ý chính là quyền lực! Ta không có khả năng chấp nhận chuyện vài năm nữa chỉ có thể nhận lương hưu, bỏ hết những gì mà ta đã liều sống liều chết cả đời để có được.”
Cảnh người lừa người tuyệt đối không phải là chuyện chỉ có trên film. Từ lúc xuất ngũ bước chân trên con đường quan lộ, Lôi Báo từ hơn chục năm trước đã thấy rõ những dối trá, nịnh nọt rồi.
Ngươi có quyền, kẻ theo đuôi nịnh hót sẽ càng nhiều. Chỉ cần ngươi có tiền thì căn bản sẽ không còn sợ không có ai biếu xén cung phụng tiền bạc.
Tiền tài ích lợi vốn dĩ chính là thứ quan trọng nhất trong xã hội hiện tại, Lôi Báo luôn luôn dã tâm bừng bừng sao lại có thể cam tâm nhìn mình đến sau cùng chỉ còn hai bàn tay trắng!
Lúc trước Tư Đồ Nam chính là dùng hứa hẹn như vậy mới đổi lấy chân thành của mình, bằng không kẻ tâm cao khí ngạo như Lôi Báo sao có thể cam tâm làm người hầu cho gã?
Lợi dục huân tâm – Quyền lợi và Dục vọng hun đốt tim mình, Lôi Báo hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt cho bản thân về sau.
Ngoan cố không dạy dỗ được thật là cố chấp, nếu hắn một lòng muốn chết, vậy thì chính mình… thật đúng là không cần động thủ.
Giương môi châm chọc mà khẽ cười một tiếng, Tử Lam Sam thu lại mảnh lụa quấn trên cổ Lôi Báo.
Tựa hồ là đã nhận ra Lôi Báo muốn nói lại thôi ánh mắt, Tử Lam Sam quay lưng lại, tính toán rời đi.
“Chuyện vừa rồi cũng chỉ là cảnh tỉnh cho ngươi, sống hay chết, cũng đều cùng ta không có quan hệ.”
“Ngươi sẽ không sợ ta đem chuyện vừa rồi nói cho chủ nhân sao?” Tâm tư nữ quỷ này thật đúng là càng ngày càng không hiểu được.
“Miệng là của ngươi, ngươi muốn nói thì ta cũng không ngăn cản được.” Chậm chạp lười biếng vươn người, Tử Lam Sam xoay xoay cần cổ. “Tốt xấu gì cũng quen biết nhau, lúc ngươi chết, ta nhất định sẽ nhìn theo ngươi rời đi.”