Hai ánh mắt mang theo cảm xúc khác nhau dừng trên người Thích Tiểu Vi, cô nhíu mày theo thói quen nhìn lại Trịnh Nam.
Vô cùng khẩn trương nắm chặt góc áo quay sang nói với Sở Niệm: “Có thể nào… không cần giết Trịnh Nam, Sở Niệm, có cách nào để cô ấy đi đầu thai được không?”
Vừa rồi Trịnh Nam cùng Sở Niệm đối thoại, Thích Tiểu Vi đều nghe thấy.
Không thể đầu thai, vĩnh viễn không siêu sinh, mấy chữ này tựa như một chiếc bàn là nóng rẫy, làm Thích Tiểu Vi trong lòng khổ sở cực kỳ.
Cô thừa nhận mình không hề có khái niệm gì về những thứ quỷ quái này nọ, nhưng dù trong lòng sợ Trịnh Nam đến đâu thì cô gái này vẫn là bạn tốt của mình.
Việc bọn Điền Húc thì Thích Tiểu Vi cũng không muốn trách cứ gì cô ấy. Dù sao mọi chuyện tới nước này thì Thích Tiểu Vi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Trịnh Nam luôn đối với cô thật tốt không phải sao? Cô ấy muốn mạng của mình cũng chỉ vì muốn bảo hộ mình mà thôi.
Cô không đành lòng khiến cô ấy thất vọng về mình thêm một lần nữa, cảm giác trong lòng Thích Tiểu Vi làm cô có chút không rõ ràng.
Trịnh Nam cũng không nghĩ tới Thích Tiểu Vi còn để ý tới mình, vui vẻ hơn rất nhiều, cũng đã thỏa mãn. Mấp máy đôi môi tái nhợt, cô tựa hồ có chuyện muốn nói với Thích Tiểu Vi. Nhưng mấp máy một lúc rồi cô vẫn không nói ra tiếng nào.
Vốn dĩ Sở Niệm cũng đã có chút mềm lòng, hiện tại cũng có chút do dự. Cô nhìn Tiểu Vi, lại quay sang nhìn Trịnh Nam.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Sở Niệm thôi trầm mặc mở miệng nói. “Trịnh Nam, nếu
Tư tới tưởng sau, trầm mặc trung Sở Niệm rốt cuộc mở miệng. “Trịnh Nam, nếu bắt ngươi trải qua mấy đời hoặc là mấy chục thế luân hồi làm súc sinh, ngươi…… nguyện ý không?”
Trịnh Nam cắn môi, rũ mắt, gật đầu. “Nguyện ý.”
Sở Niệm thở dài, trong lúc nhất thời thật không biết nói gì với cô ta.
Hai người lại trầm mặc, Thích Tiểu Vi đứng cạnh cau chặt mày. “Súc sinh luân hồi là sao? Sở Niệm à, Trịnh Nam không thể đầu thai làm người sao?”
“Đầu thai làm người vẫn có cơ hội.” Nếu đã đáp ứng Trịnh Nam rồi, Sở Niệm lúc này cũng bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để lát nữa dùng.
Lấy toàn bộ bùa chú có đặt lên bàn, Sở Niệm nghiêng đầu nhìn Thích Tiểu Vi, nói: “Trên thế gian này, việc gì cũng có luật định cả. Trịnh Nam đã giết người, muốn đi đầu thai thì phải chuộc tội.”
“Có nhân thì có quả, chọn lựa thế nào thì sẽ có kết quả thế ấy… Cô ấy cũng biết. Thích Tiểu Vi ngươi cũng đừng cố chấp, ta không muốn ngươi lại sai lầm thêm gì nữa.”
Kế hoạch tối nay đã lập ra bị phá nát nhiều lần vì Thích Tiểu Vi quấy rối. Cô gái nhìn như nhu thuận nghe lời này hóa ra lại vô cùng tùy hứng.
500000 phí đã đề ra chỉ là phí diệt lệ quỷ hôi phi yên diệt, Sở Niệm đảo mắt, cô tự hỏi mình có nên tăng phí hay không…
Cứ lên giá như thế này đúng là không phải thói quen tốt, tự mãn quá đáng nên cuối cùng hậu quả cũng do mình gánh.
Thật vất vả chuẩn bị tốt một loạt đồ vật, Sở Niệm bảo Thích Tiểu Vi bước ra xa một chút. Sau đó ném xuống một lá bùa vàng.
Đôi tay trước ngực không ngừng thay đổi thủ ấn, cô mặc niệm vài câu khẩu quyết, một người đàn ông nhìn có vẻ lớn tuổi xuất hiện trong phòng Thích Tiểu Vi.
Bộ tây trang phẳng phiu vô cùng thời thượng, mắt kính gọng vàng làm cho ông ta trông vừa khôn khéo vừa vô hại.
Nhìn danh sách cầm trong tay, Sở Niệm cười, đem hai tay khoanh trước ngực. “Trần Đông, mấy ngày không gặp ông đã đổi tạo hình rồi sao?”
Người bị Sở Niệm gọi là Trần Đông, là một trong số ít quỷ sai ở khu vực này. Vì ông ta quản lý khu vực nhà Sở Niệm nên thường xuyên qua lại, tính ra hai người có chút hiểu biết lẫn nhau.
Trần Đông nheo mắt, đôi mắt liếc nhanh qua Trịnh Nam đang ngồi dưới đất rồi nói với Sở Niệm: “Theo thời đại thôi, nha đầu, lần này tìm ta tới… không phải tính gây phiền toái gì cho ta chứ?”
“Nào dám a.” Sở Niệm chân chó cười cười, sau đó đi đến bên cạnh Trần Đông, chỉ chỉ Trịnh Nam. “Chỉ là mới vừa làm xong một giao dịch, nhớ tới ông nên gọi ông qua tâm sự thôi.”
Tâm sự? Ông đây rất bận được không?!
Tức giận nhíu mày, Trần Đông nói: “Lệ quỷ như vầy, ngươi trực tiếp hủy ả hồn phi phách tán là được rồi. Ngươi biết, ta chưa bao giờ tự mình động thủ.”
“Ta biết, chính là Trần Đông ca, chẳng lẽ cô ấy không còn cách nào để luân hồi nữa sao?”
Đối mặt với Sở Niệm chân chó, Trần Đông thật đúng là không để mình bị quay vòng vòng. Hắn nghiêm trang nhìn Trịnh Nam trong chốc lát, sau đó nói: “Đã lấy mấy mạng người, còn đòi luân hồi. Sở Niệm, ngươi đang giỡn với ta đó hả?”
Địa phủ trước nay đều duy trì thưởng phạt công minh. Đừng nói tới cô gái này mà còn muốn luân hồi, gặp trúng mình bắt về địa phủ thì ít nhất cũng bị nhốt trong mấy tầng đại ngục cho nhận hết mọi trừng phạt.
Nếu là người bình thường nói với mình như vậy, Sở Niệm đã sớm động thủ đánh rồi. Nhưng lúc này không phải cô đang nhờ người ta sao, huống chi loại người như Trần Đông làm quỷ sai cũng mấy trăm năm rồi, Sở Niệm cho dù muốn đánh cũng đánh không lại.
Đang cân nhắc xem làm sao để khiến Trần Đông nhẹ tay thì Thích Tiểu Vi luôn không để cho Sở Niệm bớt lo lắng, nhảy từ trong góc phòng ra.
Lời lẽ chính đáng, bộ dáng thật đúng là giống cái gì cũng không sợ, Thích Tiểu Vi nhìn chằm chằm Trần Đông, mở miệng nói: “Trịnh Nam cô ấy cũng chỉ là nhất thời đi lầm đường mà thôi, ông đã không nghĩ tới giúp cô ấy bỏ đá xuống giếng, thật quá đáng!”
“Người sống?” Trần Đông cau mày, đôi mắt lóe lên màu đỏ nhìn Thích Tiểu Vi.
Phải biết rằng người sống thấy quỷ sai, cho dù thọ mệnh còn thì cũng bị câu hồn. Vốn dĩ địa phủ tồn tại thế nào không thể để loạn truyền ở nhân thế.
Sở Niệm cũng không nghĩ tới nha đầu này sẽ ở ngay lúc này nhảy ra, sớm biết như vậy, cô cũng không cho Thích Tiểu Vi bôi nước mắt trâu!
Sốt ruột ném cho Thích Tiểu Vi một ánh mắt cảnh cáo, Sở Niệm vừa mới xoay người, Trần Đông cũng đã xuất hiện ở trước mặt Thích Tiểu Vi.
Một đôi mắt màu đỏ tràn ngập sát ý, Trần Đông nắm cằm Thích Tiểu Vi còn đang dãy dụa, bắt cô ta nhìn thẳng vào mắt mình!
Hỏng rồi! Đây là muốn câu hồn!
Cũng không kịp tự hỏi mình đúng sai, Sở Niệm cầm lấy hàng ma bổng đánh tới phía sau Trần Đông.
Quỷ sai không phải là đối thủ dễ giải quyết. Trần Đông cau mày, tránh thoát vọt sang bên.
Không thèm nhìn tới Trịnh Nam, Trần Đông trầm mặt nói với Sở Niệm: “Đuổi ma nhân lớn mật, dám động thủ với bổn quỷ sai.”
Sở Niệm vô tội nhún vai, cô cũng không nghĩ sự tình biến thành như vậy được không!
“Quỷ sai đại nhân, nữ hài nhi này là cố chủ của ta. Vừa rồi đối ngài làm càn, thỉnh ngài bớt giận.”
“Ngươi biết quy củ rồi, Sở Niệm, đừng làm cho ta tức giận.”
“Ta có thể xóa hết ký ức của cô ấy trong đêm nay, quỷ sai đại nhân à, chẳng lẽ người lại không tin Sở Niệm sao?”
Hai ánh mắt mang theo cảm xúc khác nhau dừng trên người Thích Tiểu Vi, cô nhíu mày theo thói quen nhìn lại Trịnh Nam.
Vô cùng khẩn trương nắm chặt góc áo quay sang nói với Sở Niệm: “Có thể nào… không cần giết Trịnh Nam, Sở Niệm, có cách nào để cô ấy đi đầu thai được không?”
Vừa rồi Trịnh Nam cùng Sở Niệm đối thoại, Thích Tiểu Vi đều nghe thấy.
Không thể đầu thai, vĩnh viễn không siêu sinh, mấy chữ này tựa như một chiếc bàn là nóng rẫy, làm Thích Tiểu Vi trong lòng khổ sở cực kỳ.
Cô thừa nhận mình không hề có khái niệm gì về những thứ quỷ quái này nọ, nhưng dù trong lòng sợ Trịnh Nam đến đâu thì cô gái này vẫn là bạn tốt của mình.
Việc bọn Điền Húc thì Thích Tiểu Vi cũng không muốn trách cứ gì cô ấy. Dù sao mọi chuyện tới nước này thì Thích Tiểu Vi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Trịnh Nam luôn đối với cô thật tốt không phải sao? Cô ấy muốn mạng của mình cũng chỉ vì muốn bảo hộ mình mà thôi.
Cô không đành lòng khiến cô ấy thất vọng về mình thêm một lần nữa, cảm giác trong lòng Thích Tiểu Vi làm cô có chút không rõ ràng.
Trịnh Nam cũng không nghĩ tới Thích Tiểu Vi còn để ý tới mình, vui vẻ hơn rất nhiều, cũng đã thỏa mãn. Mấp máy đôi môi tái nhợt, cô tựa hồ có chuyện muốn nói với Thích Tiểu Vi. Nhưng mấp máy một lúc rồi cô vẫn không nói ra tiếng nào.
Vốn dĩ Sở Niệm cũng đã có chút mềm lòng, hiện tại cũng có chút do dự. Cô nhìn Tiểu Vi, lại quay sang nhìn Trịnh Nam.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Sở Niệm thôi trầm mặc mở miệng nói. “Trịnh Nam, nếu
Tư tới tưởng sau, trầm mặc trung Sở Niệm rốt cuộc mở miệng. “Trịnh Nam, nếu bắt ngươi trải qua mấy đời hoặc là mấy chục thế luân hồi làm súc sinh, ngươi…… nguyện ý không?”
Trịnh Nam cắn môi, rũ mắt, gật đầu. “Nguyện ý.”
Sở Niệm thở dài, trong lúc nhất thời thật không biết nói gì với cô ta.
Hai người lại trầm mặc, Thích Tiểu Vi đứng cạnh cau chặt mày. “Súc sinh luân hồi là sao? Sở Niệm à, Trịnh Nam không thể đầu thai làm người sao?”
“Đầu thai làm người vẫn có cơ hội.” Nếu đã đáp ứng Trịnh Nam rồi, Sở Niệm lúc này cũng bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để lát nữa dùng.
Lấy toàn bộ bùa chú có đặt lên bàn, Sở Niệm nghiêng đầu nhìn Thích Tiểu Vi, nói: “Trên thế gian này, việc gì cũng có luật định cả. Trịnh Nam đã giết người, muốn đi đầu thai thì phải chuộc tội.”
“Có nhân thì có quả, chọn lựa thế nào thì sẽ có kết quả thế ấy… Cô ấy cũng biết. Thích Tiểu Vi ngươi cũng đừng cố chấp, ta không muốn ngươi lại sai lầm thêm gì nữa.”
Kế hoạch tối nay đã lập ra bị phá nát nhiều lần vì Thích Tiểu Vi quấy rối. Cô gái nhìn như nhu thuận nghe lời này hóa ra lại vô cùng tùy hứng.
500000 phí đã đề ra chỉ là phí diệt lệ quỷ hôi phi yên diệt, Sở Niệm đảo mắt, cô tự hỏi mình có nên tăng phí hay không…
Cứ lên giá như thế này đúng là không phải thói quen tốt, tự mãn quá đáng nên cuối cùng hậu quả cũng do mình gánh.
Thật vất vả chuẩn bị tốt một loạt đồ vật, Sở Niệm bảo Thích Tiểu Vi bước ra xa một chút. Sau đó ném xuống một lá bùa vàng.
Đôi tay trước ngực không ngừng thay đổi thủ ấn, cô mặc niệm vài câu khẩu quyết, một người đàn ông nhìn có vẻ lớn tuổi xuất hiện trong phòng Thích Tiểu Vi.
Bộ tây trang phẳng phiu vô cùng thời thượng, mắt kính gọng vàng làm cho ông ta trông vừa khôn khéo vừa vô hại.
Nhìn danh sách cầm trong tay, Sở Niệm cười, đem hai tay khoanh trước ngực. “Trần Đông, mấy ngày không gặp ông đã đổi tạo hình rồi sao?”
Người bị Sở Niệm gọi là Trần Đông, là một trong số ít quỷ sai ở khu vực này. Vì ông ta quản lý khu vực nhà Sở Niệm nên thường xuyên qua lại, tính ra hai người có chút hiểu biết lẫn nhau.
Trần Đông nheo mắt, đôi mắt liếc nhanh qua Trịnh Nam đang ngồi dưới đất rồi nói với Sở Niệm: “Theo thời đại thôi, nha đầu, lần này tìm ta tới… không phải tính gây phiền toái gì cho ta chứ?”
“Nào dám a.” Sở Niệm chân chó cười cười, sau đó đi đến bên cạnh Trần Đông, chỉ chỉ Trịnh Nam. “Chỉ là mới vừa làm xong một giao dịch, nhớ tới ông nên gọi ông qua tâm sự thôi.”
Tâm sự? Ông đây rất bận được không?!
Tức giận nhíu mày, Trần Đông nói: “Lệ quỷ như vầy, ngươi trực tiếp hủy ả hồn phi phách tán là được rồi. Ngươi biết, ta chưa bao giờ tự mình động thủ.”
“Ta biết, chính là Trần Đông ca, chẳng lẽ cô ấy không còn cách nào để luân hồi nữa sao?”
Đối mặt với Sở Niệm chân chó, Trần Đông thật đúng là không để mình bị quay vòng vòng. Hắn nghiêm trang nhìn Trịnh Nam trong chốc lát, sau đó nói: “Đã lấy mấy mạng người, còn đòi luân hồi. Sở Niệm, ngươi đang giỡn với ta đó hả?”
Địa phủ trước nay đều duy trì thưởng phạt công minh. Đừng nói tới cô gái này mà còn muốn luân hồi, gặp trúng mình bắt về địa phủ thì ít nhất cũng bị nhốt trong mấy tầng đại ngục cho nhận hết mọi trừng phạt.
Nếu là người bình thường nói với mình như vậy, Sở Niệm đã sớm động thủ đánh rồi. Nhưng lúc này không phải cô đang nhờ người ta sao, huống chi loại người như Trần Đông làm quỷ sai cũng mấy trăm năm rồi, Sở Niệm cho dù muốn đánh cũng đánh không lại.
Đang cân nhắc xem làm sao để khiến Trần Đông nhẹ tay thì Thích Tiểu Vi luôn không để cho Sở Niệm bớt lo lắng, nhảy từ trong góc phòng ra.
Lời lẽ chính đáng, bộ dáng thật đúng là giống cái gì cũng không sợ, Thích Tiểu Vi nhìn chằm chằm Trần Đông, mở miệng nói: “Trịnh Nam cô ấy cũng chỉ là nhất thời đi lầm đường mà thôi, ông đã không nghĩ tới giúp cô ấy bỏ đá xuống giếng, thật quá đáng!”
“Người sống?” Trần Đông cau mày, đôi mắt lóe lên màu đỏ nhìn Thích Tiểu Vi.
Phải biết rằng người sống thấy quỷ sai, cho dù thọ mệnh còn thì cũng bị câu hồn. Vốn dĩ địa phủ tồn tại thế nào không thể để loạn truyền ở nhân thế.
Sở Niệm cũng không nghĩ tới nha đầu này sẽ ở ngay lúc này nhảy ra, sớm biết như vậy, cô cũng không cho Thích Tiểu Vi bôi nước mắt trâu!
Sốt ruột ném cho Thích Tiểu Vi một ánh mắt cảnh cáo, Sở Niệm vừa mới xoay người, Trần Đông cũng đã xuất hiện ở trước mặt Thích Tiểu Vi.
Một đôi mắt màu đỏ tràn ngập sát ý, Trần Đông nắm cằm Thích Tiểu Vi còn đang dãy dụa, bắt cô ta nhìn thẳng vào mắt mình!
Hỏng rồi! Đây là muốn câu hồn!
Cũng không kịp tự hỏi mình đúng sai, Sở Niệm cầm lấy hàng ma bổng đánh tới phía sau Trần Đông.
Quỷ sai không phải là đối thủ dễ giải quyết. Trần Đông cau mày, tránh thoát vọt sang bên.
Không thèm nhìn tới Trịnh Nam, Trần Đông trầm mặt nói với Sở Niệm: “Đuổi ma nhân lớn mật, dám động thủ với bổn quỷ sai.”
Sở Niệm vô tội nhún vai, cô cũng không nghĩ sự tình biến thành như vậy được không!
“Quỷ sai đại nhân, nữ hài nhi này là cố chủ của ta. Vừa rồi đối ngài làm càn, thỉnh ngài bớt giận.”
“Ngươi biết quy củ rồi, Sở Niệm, đừng làm cho ta tức giận.”
“Ta có thể xóa hết ký ức của cô ấy trong đêm nay, quỷ sai đại nhân à, chẳng lẽ người lại không tin Sở Niệm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...