Sở Niệm nhướng mày khiêu khích Trịnh Nam, tiềm chất cà khịa của cô đang hoàn toàn phát huy. Cô vờ vịt mở to hai mắt ‘sợ hãi’, nhún vai vô tội nói: “Nếu ngươi nhất định bắt ta phải chạy, cũng có thể, nhưng mà ngươi làm mẫu đi, bằng không… ta sợ mình làm không đúng.”
“Tìm chết!” Trịnh Nam nắm chặt cánh tay Thích Tiểu Vi, bộ dáng dự tợn như thể chỉ cần một chiêu có thể đập nát được Sở Niệm. Thiệt tình, tưởng mình là búp bê sứ sao?!
Sở Niệm hừ lạnh một tiếng. Mái tóc của Trịnh Nam nhẹ nhàng bay tới. Sợi tóc đen nhìn như mềm mại nhưng lưu lại dấu vết trên tường không khác gì đinh trùy. Nữ quỷ này đúng là nghĩ sẽ đem mình nhét vào tường như cái nút chai mà!
Có chút tức giận Sở Niệm cau mày, đôi tay chuyển động tạo này một thủ ấn trước ngực. “Phong!”
Một tiếng lệnh, cánh cửa sổ đang mở rộng đột nhiên đóng lại. Trịnh Nam kinh ngạc, nhìn bùa chú màu đỏ sáng lên dưới chân, mở to hai mắt chất vấn Sở Niệm. “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn tới can thiệp chuyện của ta?!”
Ngay cả khi quỷ hồn không nhận ra Sở gia, nhưng vẫn có thể ngửi được linh lực của cô chứ!
Trịnh Nam nghi vấn thật đúng là làm Sở Niệm sửng sốt, cô cảm thấy sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Vi thì nhất định sẽ phải ra ngoài nhiều hơn.
Vô cùng khoe khoang lấy tay sờ sờ mũi, Sở Niệm ra dáng nghiêm trang đúng là nhìn có chút buồn cười. “Can thiệp chuyện của ngươi vốn dĩ là chuyện bình thường, lệ quỷ còn dám lớn mật tác quái ở đây!”
Chuyển ánh mắt sang nhìn Thích Tiểu Vi còn đang mơ hồ, Sở Niệm nhíu mày lạnh giọng khiển trách: “Thích Tiểu Vi ngươi còn đứng đó làm cái gì?! Nếu không muốn chết thì mau chạy lại đây!”
Thích Tiểu Vi vốn dĩ tâm thần đang bất định, lúc này bị Sở Niệm quát to làm chấn động, phục hồi tinh thần lại.
Trong lòng đầy sợ hãi nhìn chỉ còn vài bước là đã đến cửa sổ, Trịnh Tiểu Vi thét lên sợ hãi, định hất tay Trịnh Nam còn đang nắm chặt tay mình ra chạy về phía Sở Niệm.
Thật vất vả mới dụ được Tiểu Vi đi cùng, làm sao lúc này Trịnh Nam có thể dễ dàng thả Tiểu Vi đi được! Đôi mắt trắng dã nhắm chặt lại, cô ta cảm thấy dù sao cũng phải mang Thích Tiểu Vi đi, sống chết không quan trọng!
Nhíu mày, thả lệ khí ra, Trịnh Nam đưa tay lên bóp chặt cổ Thích Tiểu Vi. Mái tóc đen dài hỗn độn tung bay, ngoài cửa sổ cú mèo nghe hơi hướng có người chết đã tụ tập kêu rít
Hiển nhiên Trịnh Nam đã nổi lên sát tâm đối với Thích Tiểu Vi, khuôn mặt Thích Tiểu Vi nhanh chóng vì thiếu không khí mà đổi sắc.
Cô không dám tin vào Trịnh Nam trước mắt mình, Thích Tiểu Vi mở to hai mắt, giơ tay với về phía Sở Niệm. “Sở…… Sở Niệm, cứu ta!”
Lệ quỷ khóa hồn, trong vòng vài phút sẽ đoạt mệnh người. Lúc này Sở Niệm đã trở nên gấp gáp, dù sao cô cũng đáp ứng với Thích Tiểu Vi sẽ bảo vệ an toàn cho cô nàng!
Phất tay đem hàng ma bổng ra, Sở Niệm nhíu mày, lao về phía Trịnh Nam.
Hàng ma bổng được rót linh lực vào, trong bóng đêm phát ra ánh sáng xanh lam khiến Trịnh Nam kinh ngạc. Một tay vẫn bóp cổ Thích Tiểu Vi, một tay bắt đầu tránh né Sở Niệm công kích.
Mới vừa hóa thân thành lệ quỷ chỉ có không đến một năm Trịnh Nam kỳ thật cũng không khó đối phó, nhưng vì đã ăn qua mấy cái hồn phách nên tạm thời vẫn có thể chống đỡ được công kích của Sở Niệm.
Tuy cô ta không biết trong tay Sở Niệm là thứ gì, nhưng mà… tới khi cây trượng có lóe hoa văn hình rồng tỏa sáng xanh lam đánh trúng hông mình, Trịnh Nam mới rõ thân phận của Sở Niệm.
“Ngươi, ngươi thế nhưng lại là đuổi ma nhân!” Trịnh Nam bị đau ngã rạp trên đất. Vết thương trên eo giống như thanh gỗ bị lửa đốt, đen thui và bốc khói hôi hám.
Đối với việc hỏi này, Sở Niệm đúng là ngạc nhiên trợn mắt cho qua.
Cô đưa tay kéo Thích Tiểu Vi lại, che trước mặt Thích Tiểu Vi nói với Trịnh Nam: “Dùng hồn người sống như đồ ăn, Trịnh Nam, ngươi nói ta phải xử trí ngươi thế nào đây?”
Trịnh Nam nhíu mày, hiển nhiên bỏ qua câu hỏi của Sở Niệm. Cô ta thần sắc đau khổ nhìn Thích Tiểu Vi nghẹn ngào: “Tiểu Vi, người này… Là ngươi tìm tới đối phó ta sao?”
“… Trịnh Nam, thực xin lỗi.” Thích Tiểu Vi đứng ở Sở Niệm phía sau thân mình cứng lại một chút, sau đó ủ rũ cúi đầu, thấp giọng nói.
Thích Tiểu Vi trả lời làm Trịnh Nam khổ sở cực kỳ, cô ta không phải nghĩ sẽ được bên người mình yêu sao? Vì sao ông trời không thành toàn cho cô một lần chứ?!
Trịnh Nam bi thương hướng mặt lên trời thét dài một tiếng tê tâm liệt phế … áo đỏ biến đi…mặt mộc hiện ra.
Áo đỏ biến thành bạch y, oán khí tan đi, chấp niệm hết.
Lúc này Trịnh Nam giống như rối gỗ mất dây, chết lặng, mờ mịt, thậm chí tuyệt vọng tột đỉnh.
Nếu không phải quỷ hồn không có nước mắt, bằng không Sở Niệm nhất định sẽ cho rằng lúc này Trịnh Nam sẽ khóc làm người động dung, mềm lòng.
Cho dù ngươi là linh hồn sống thọ và chết tại nhà linh hồn hay là vong hồn chết oan chết uổng, chỉ cần một khi lây dính đến máu tươi người sống, như vậy là đã cắt đứt con đường đầu thai luân hồi của mình.
Trịnh Nam đã tự mình cắt đứt đường lui của bản thân, quyết tuyệt như vậy, không còn lựa chọn như vậy… chỉ là dường như đến giờ cô vẫn không biết rằng trên đời này rất nhiều việc như vậy… ngươi càng muốn có được, thì ngươi càng không chiếm được…
Lặng lẽ thở dài trong lòng, Sở Niệm thu hồi hàng ma bổng trong tay, hướng Trịnh Nam đi đến. “Trịnh Nam, ta Sở Niệm không có tư cách đi bình luận tình cảm của ngươi. Nhưng mà từ lúc ngươi bắt đầu giết Điền Húc thì ngươi nên nghĩ đến kết quả của ngươi là cái gì.”
“Vĩnh viễn không siêu sinh, vô pháp luân hồi.” Ngồi dưới đất, Trịnh Nam buồn bã cười, hiển nhiên chuyện như vậy, cô đã làm thì sẽ không hối hận.
Nản lòng thoái chí nhìn Thích Tiểu Vi, Trịnh Nam cắn môi, nhắm hai mắt. “Việc đã đến nước này, ta Trịnh Nam không oán không hối hận. Xuống tay đi, dù sao…… Ta tồn tại, cũng chỉ là một loại dày vò.”
Đã từng vì người yêu, cô nguyện ý từ bỏ bối cảnh khổng lồ của gia đình, một mình đi về.
Đã từng đều chỉ là vì người mình yêu, cô từ bỏ luân hồi, cơ hội có thể bắt đầu một lần nữa.
Tình yêu chính là như vậy sao?
Khăng khăng một mực, có đôi khi cũng không đổi được trái tim của đối phương.
Trịnh Nam tuyệt vọng biết hết thảy đều trở không quay lại được, nếu Thích Tiểu Vi thật sự từng có mình trong lòng nói, thì cô cũng sẽ không đi tìm một đuổi ma nhân để...đối phó mình.
Ban đầu, Sở Niệm đích thực muốn đánh Trịnh Nam hồn phi phách tán, nhưng nhìn thấy cô như bây giờ lại không khỏi mềm lòng.
Có phải hay không, bởi vì mình tâm địa quá mềm, cho nên đến bây giờ vẫn chưa là một đuổi ma sư đủ tư cách?!
Sở Niệm thở dài, đi bước một hướng Trịnh Nam đi đến.
“Sở Niệm…… không cần!”
Người ngăn Sở Niệm lại chính là người luôn im lặng đứng phía sau – Thích Tiểu Vi.
Sở Niệm nhíu mày, đồng thời Trịnh Nam cũng mở hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...