Thích Tiểu Vi chất phác gật gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài trời tối đen rồi rúc mình vào trong chăn đệm sâu hơn.
Sở Niệm đặt hai ngọn đèn hoa sen ở hai đầu giường, rồi xoay người lấy từ trong túi ra một tấm bùa ẩn thân.
Dùng một sợi tóc của Thích Tiểu Vi xuyên qua một hình người bằng giấy, dùng chu sa điểm tâm, chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ.
Nếu cô tính toán không sai thì tối nay 12 giờ, bút tiên sẽ tới đây lấy mạng Thích Tiểu Vi.
Năm ngày một hồn phách, bút tiên này bụng thật to đó mà!
Ý bảo Thích Tiểu Vi thả lỏng, Sở Niệm nhìn rèm cửa đong đưa sát đất. Lá bùa nhập vào tay, trong nháy mắt, thân ảnh Sở Niệm biến mất ở trong phòng.
Bên tai tiếng gió rít càng lúc càng mạnh, Thích Tiểu Vi trốn trong chăn nhắm chặt hai mắt, run bần bật.
Cô thật sự vô cùng sợ hãi, sợ rằng trong chốc lát có khả năng sẽ thấy vài thứ kia, dù cho Sở Niệm đã dặn đi dặn lại mọi việc, nhất định không được để lộ dấu vết.
Lúc này, miệng và mũi trở thành cơ quan mẫn cảm nhất để cảm nhận bên ngoài. Một mùi hương quen thuộc thổi qua, Thích Tiểu Vi căng cứng cả người. Cô rất muốn mở to mắt ra xem chủ nhân của mùi hương đó là ai... bởi vì nước hoa Chanel thượng hạng không phải người bình thường có thể mua được.
“Tiểu Vi, không muốn chết thì đừng động!” Thích Tiểu Vi đang giãy dụa tính mở mắt thì bỗng nhiên nghe được thanh âm của Sở Niệm, cô giật mình không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Vì phòng ngừa chính mình phát ra thanh âm, Thích Tiểu Vi cắn chặt môi, ở trong lòng kinh hoảng hỏi: “Sở Niệm, ngươi…… Ngươi không phải trốn đi sao?”
“Không phải trốn, ta đây là tàng hình!” Thân mình bao phủ trong bóng đêm, Sở Niệm tức giận mím môi, đại tiểu thư này tới lúc này là lúc nào mà còn hỏi vậy.
“Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện?” Chưa thấy qua loại chuyện này Thích Tiểu Vi rõ ràng bị hoảng sợ, không cần nói thành tiếng mà vẫn nói chuyện được, chuyện này quả thực ngoài sức tưởng tượng.
Vốn dĩ thế giới vô biên nên việc lạ gì cũng có, huống chi Sở Niệm vẫn truyền nhân đuổi ma có truyền thừa.
Lúc trước, Sở Niệm trong lúc Thích Tiểu Vi không để ý đã nhổ mấy sợi tóc của cô phần để làm bùa chú, phần khác chính là cho việc này.
Cũng may mà Sở Niệm đã có dự kiến trước Thích Tiểu Vi sẽ không ngoan ngoãn nằm im trên giường nên sau khi chuẩn bị xong kết giới đã niệm mật chú trên tóc của Tiểu Vi.
Cách này vừa để trấn an cảm xúc của Thích Tiểu Vi, cũng là cách để đảm bảo cô nàng không gây ra nhiễu nhương gì trong lúc mình đang hành sự.
Cũng không trả lời Thích Tiểu Vi, Sở Niệm ngước mắt, nhìn bóng người chậm rãi hiện ra ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen dài che khuất gương mặt, một thân váy đỏ dài... đôi tay trắng nhợt buông thõng, trên chân là đôi giày cao gót màu đỏ.
Tục ngữ nói rất đúng, chân không chạm đất, không phải người chết thì chính là bị quỷ bám vào người. Khi gặp được ‘người’ như vậy, mặc kệ nó kêu mình thế nào thì phải nhớ kỹ là ngàn vạn lần cũng không được quay đầu lại…
Bởi vì tóc đen cơ hồ che đậy toàn bộ gương mặt cô ta nên Sở Niệm tránh trong chỗ tối không cách nào nhìn thấy rõ bộ dáng.
Vô cùng quen thuộc dừng lại trước cửa sổ phòng Thích Tiểu Vi, âm thanh nghe xa xăm kéo dài chậm rãi vang lên: “Tiểu Vi… Tiểu Vi…”
Âm thanh bi thương kéo dài vô cùng quỷ dị, bút tiên câu hồn? Sở Niệm thật đúng là lần đầu tiên thấy!
Nằm ở trên giường Thích Tiểu Vi hiển nhiên cũng là nghe thấy được thanh âm này, thân mình kịch liệt run rẩy trong chốc lát, bỗng nhiên an tĩnh xuống dưới.
Là bị dọa ngất đi rồi sao…
Sở Niệm bất đắc dĩ thở dài, cô phải thừa nhận rằng kế hoạch của cô đòi hỏi phải có sự hỗ trợ của Thích Tiểu Vi.
Thôi, dù sao người bình thường nào gặp chuyện như vậy cũng bị dọa phát khiếp.
Điều chỉnh kế hoạch thôi, cũng may là cô đã sớm có chuẩn bị.
Ngoài cửa sổ bút tiên tới tới lui lui hô hai ba tiếng, tựa hồ lúc này đã hết kiên nhẫn.
Âm phong nổi lên, thân ảnh của nàng từ ngoài cửa sổ lơ lửng bay vào.
Không có tiếng vang nào trên nền đất, mỗi một bước tiến tới của cô ta thì oán khí trên người càng nặng thêm một phần
Nhìn thấy bút tiên sắp sửa đi tới mép giường Thích Tiểu Vi, Sở Niệm trốn trong chỗ tối dùng hai đầu ngón tay tạo thành chữ thập, mặc niệm khẩu quyết trong lòng.
Người giấy điểm chu sa đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt, một Thích Tiểu Vi thứ hai xuất hiện trên giường.
Hơi hé mằt, ‘Thích Tiểu Vi’ quay sang nhìn bút tiên, khuôn mặt vô cảm đứng dậy, bước từ trên giường xuống đi về phía bút tiên.
Bút tiên dường như vô cùng cao hứng khi thấy Thích Tiểu Vi tới gần, cô ta cong môi, giọng sắc bén nói: “Tiểu Vi, cuối cùng ta tìm được ngươi rồi... Ngươi yên tâm, về sau… sẽ không có người lại làm ngươi không vui.”
Đứng ở đối diện ‘Thích Tiểu Vi’ không có phản ứng, ánh mắt bất động, sống lưng cứng đờ như tượng sáp.
Bút tiên tựa hồ cũng không tức giận, cô ta nâng tay, vô cùng ôn nhu mà nhẹ vỗ về gương mặt ‘Thích Tiểu Vi’. “Tiểu vi đừng sợ, ta… Ta mang ngươi về nhà.”
Xoay người lôi kéo tay ‘Thích Tiểu Vi’ hướng bên cửa sổ đi tới. Ở độ cao lầu ba thế này, thật đúng là đơn giản và sạch sẽ cho việc ‘nhảy lầu tự sát tử vong’.
Cửa sổ vốn đang đóng chặt bỗng mở ra, ‘Thích Tiêu Vi’ đi đến cạnh cửa sổ bỗng dừng lại.
Nhìn như chết lặng giật giật khóe môi, Sở Niệm dùng thanh âm ‘Thích Tiểu Vi’, mở miệng nói: “Điền…… Húc…… Đâu?”
Thanh âm khác biệt làm cho bút tiên cau mày, dường như cảnh giác nhìn một lát ‘Thích Tiểu Vi’, bút tiên nói: “Tiểu Vi, ngươi như thế nào đến bây giờ còn nghĩ nam nhân kia?!”
Thanh âm bén nhọn lẽ ra làm người nghe không nhận ra chút nào cảm xúc, nhưng mà... những lời này của bút tiên làm cho Sở Niệm bỗng cảm thấy có chút mùi dấm ghen tuông.
Nắm chặt tay ‘Tiểu Vi’, bút tiên thấy cô không đi nữa, lại lần nữa mở miệng nói: “Tiểu Vi, thằng nhóc đó căn bản không xứng với ngươi. Ngươi yên tâm, ta vĩnh viễn đều sẽ đối với ngươi tốt.”
“Điền… Húc… Ở… Đâu… Rồi?”
“Đừng hỏi!”
“Tiểu… Lộ…Điền… Húc… Mọi……Người… Ở… Đâu… Rồi?”
Bên này ‘Thích Tiểu Vi’ cố chấp quật cường, bút tiên đứng cạnh bên giây lát nổi giận đùng đùng. Màu đen quỷ khí đột nhiên hiện ra, Sở Niệm biết, đây là lệ quỷ bắt đầu muốn giết người rồi.
Hai bàn tay tái nhợt đột nhiên bóp chặt cổ ‘Thích Tiểu Vi’, gương mặt bút tiên dữ tợn hiện ra.
Đôi mắt cô ta tràn ngập hung ác trừng lớn, từ cánh tay gân xanh đen nở rộ ra như mạn đà la hoa bung cánh “Tiểu Vi, vì sao đến lúc này ngươi còn nghĩ tới bọn họ chứ?! Ngươi quả thực là làm ta quá thất vọng rồi!”
Người giấy bị thiếu oxy hoàn toàn không có phản ứng, ‘Thích Tiểu Vi’ bị bóp chặt cổ mặt hoàn toàn không đổi sắc, giương môi cứng đờ chậm chạp nói:
“Trịnh... Nam... Ngươi... Làm... Đến... Thế... Này... Là... Vì... Cái...Gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...