Ỷ lại vào, có lẽ còn bao gồm nhiều thứ khác, đối với nhiều người thì độc lập kinh tế chưa chắc là việc tốt.
Thôi thôi, theo ý hắn là được.
Sở Niệm dựa vào giường, cười dịu dàng sáng lạn. “Rồi rồi rồi, anh nói sao thì em nghe vậy. Còn không phải là cố làm một người phụ nữ phá sản sao, yên tâm, em nhất định làm anh vừa lòng.”
“Vậy anh chờ tin vui nha?”
“Hãy tự bảo trọng cho con tim nhỏ bé của anh.”
Hai người nói qua nói lại nên tâm tình tốt hơn rất nhiều, chỉ khổ cho Vương Lượng đứng kế bên. Nếu biết hai người đó nói chuyện thiếu dinh dưỡng vầy thì mình cũng không mạo hiểm làm chuyện nhảm như vậy.
Đương nhiên, oán niệm như vậy hắn cũng chỉ là dám nghĩ trong lòng mà thôi, nghĩ trong lòng mà thôi…
Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Thương Sùng đứng dậy, bước tới vài bước. Trong mắt hắn có chút do dự, giãy dụa… hắn mím môi, cau mày nói với đầu Sở Niệm: “Nha đầu, có chuyện anh nghĩ phải nói với em.”
“Dạ? Anh nói đi.”
“Mấy ngày tới sau khi xử lý xong quỷ tiết, anh có một người ‘bạn’ tới Mộ Thành tìm anh. Tuy cô ấy là nữ nhưng anh muốn em đừng nghĩ nhiều.”
Sở Niệm trầm tư, nói: “Thật sự chỉ là bạn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô ấy ở đâu?” Thương Sùng đột nhiên e dè nói vậy làm Sở Niệm tâm tình hạ xuống, dù cô cũng cố biểu hiện hào phóng một chút, nhưng mà… Trong lòng vẫn là hơi chút hụt hẫng.
Một cô gái khó hiểu xuất hiện, Sở Niệm không hiểu sao lại nghĩ tới cô gái gặp được hôm qua ở khu nhà Thương Sùng.
Có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều đi, Sở Niệm cúi đầu nghĩ thầm.
Thương Sùng cũng không biết nên trả lời như thế nào, hắn muốn cô ta ở khách sạn, nhưng mà… nhớ tới hiệp nghị đêm qua.
Hắn vẫn cau mày, đúng sự thật nói: “Ở nhà anh.”
“… Đã biết.”
“Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ yêu mình em.” Sở Niệm cực kỳ thuận theo làm hắn hoảng sợ, Thương Sùng không biết nói gì hơn.
“Em cũng vậy.” Sở Niệm nhẹ giọng thở dài, giơ tay xoa mắt. “Bạn đúng không, từ nơi khác tới nên ngủ lại nhà anh, em nghĩ thông mà.”
Thương Sùng nhà còn trống mấy phòng mà, chỉ là bạn thôi… nên ở nhà tạm được mà.
Thấy cũng hơn nửa tiếng rồi, Sở Niệm đứng dậy. lên gác sách chấm com xem truyện nhanh và đủ nhất
“Chút nữa em qua chỗ Cẩm Mặc, em sể cố gắng hết sức để anh ra ngoài sớm.”
“Ừ.” Thương Sung cong môi, dù hắn biết cô nỗ lực rồi thì kết quả sẽ ra sao.
Dặn dò lẫn nhau tự chiếu cố. Thương Sùng cúp điện thoại, đi tới bên Vương Lượng, đưa điện thoại cho hắn. “Vương Lượng, cảm ơn ngươi.”
Đây là lần đầu tiên suốt mấy tháng quen biết hắn nói lời cảm ơn Vương Lượng.
Đàn ông đôi khi cũng muốn làm ra vẻ một chút.
Thương Sùng đột nhiên nói lời cảm tạ làm Vương Lượng sửng sốt, có chút thẹn thùng đem điện thoại cất vào trong túi, nói: “Thần tượng, sao lại nói mấy lời này với em chứ.”
Thương Sùng cười cô đơn, khoanh hai tay ngồi ở trên giường. Cũng không ở lại mà nghiên cứu khách sáo hay không khách sáo, Vương Lượng ở đây cũng đã lâu rồi.
Ý vị không rõ nhướng đuôi lông mày, Thương Sùng hỏi: “Cậu cảm thấy tôi còn ở đây bao lâu nữa?”
Vương Lượng thở dài, chân mày nhíu lại. “Có lẽ còn phải dăm ba bữa.” Facebook MeoMup153
Hắn biết Thương Sùng hỏi như thế này ý tứ là cái gì, chỉ là dựa theo tình thế hiện tại mà nói, muốn lập tức đi ra ngoài thật sự… rất khó.
Như bình thường thì Thương Sùng chỉ là người bị tình nghi hỗ trợ điều tra, hắn có thể kêu luật sư đảm bảo, đóng tiền bảo lãnh là được tại ngoại.
Nhưng chuyện bắt giữ này vốn không theo trình tự thủ tục thông thường, nên Vương Lượng không tin cấp trên sẽ để cho hắn dễ dàng rời đi.
Vương Lượng muốn nói lại thôi làm Thương Sùng cong khóe môi, tựa hồ với câu trả lời này cũng không nằm ngoài dự đoán.
Điều chỉnh thân mình ngồi thoải mái chút, Thương Sùng nhắm mắt lại, hướng Vương Lượng nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi đi đi.”
“Thần tượng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...