Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Tiếng tranh cãi từ phòng làm việc truyền ra làm cho mẹ hắn cùng Mặc Vân Hiên đang ở trong nhà vội chạy ra, bà ngước nhìn khí thế giương cung bạt kiếm của hai cha con, mẹ Tô liền ngất xỉu.

Đưa tay đỡ lấy mẹ, Mặc Vân Hiên nhìn ba rồi lại nhìn Tô Lực.

“Anh hai, anh với ba đang làm gì vậy?”

“Vân Hiên, lôi anh con ra ngoài cho ba!” Lôi Báo hung hăng nói, ngồi lại trên ghế, thở phì phò như bom sắp nổ.

“Mấy ngày tới con cũng đừng đi học, ở nhà canh nó cho ba, một bước cũng không cho ra khỏi cửa!”

“Lão già, ông lại tức giận gì với con nữa! Có nói gì thì nói bằng không…”

“Bà đừng dính vô!” mẹ Tô chưa kịp nói xong thì Lôi Báo đã trực tiếp cắt ngang. Hung tợn dùng tay chỉ vào To Lực không chịu lui bước, Lôi Báo nói:

“Bà nhìn coi bà dạy con tốt quá mà! Dám nghi ngờ tôi? Ai cho mày cái gan đó?!”


Chồng mình tức giận thế nào, ai còn không biết chứ bà Tô sao lại không biết?

Nhìn Lôi Báo như hận không thể lấy đồ đánh Tô Lực, mẹ Tô lúc này mới ý thức được tình hình nghiêm trọng. Bà cau mày, không nói tiếng nào đi tới cạnh Tô Lực, nắm tay hắn nói: Mấy bạn đọc sách mà thấy thiếu thì qua gác s a c h nha

“A Lực, rốt cuộc con với ba con nói chuyện gì mà khiến ông ấy giận tới mức đó?”

Mẹ Tô là mẹ ruột của Mặc Vân Hiên cũng là vợ sau của Lôi Báo. Tuy rằng bà cùng hắn không có huyết thống quan hệ nhưng trong lòng Tô Lực vẫn luôn thật tôn kính người mẹ kế này. Hắn cố bình tĩnh rồi cắn môi nói:

“Không sao đâu dì, chỉ là con và ba mới bàn công việc thôi.”

“Bàn việc mà thành ra vậy sao?”

Mẹ Tô nhìn có vẻ nhu nhược nhưng thật ra vô cùng khôn khéo, hai cha con này rõ ràng có việc gì nghiêm trọng nên mới thành ra như vậy.

Dường như nhận ra Tô Lực không muốn nói thêm, mẹ Tô tâm tư kín đáo mới thở dài.

“Thôi, con muốn nói sao thì coi như vậy. Nhưng A Lực, dù sao Chí Cường cũng là ba con. Vừa là cấp trên nữa, nên nhiều việc khó nói, không nên nổi giận với ông ấy như vậy.”

“… Con biết.”

“Ba con cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nữa là về hưu, những việc không cần thiết cho qua được thì cho qua đi.” Mẹ Tô nắm tay Tô Lực, cười hòa nhã. “Trong nhà mà, hòa khí thì vẫn tốt hơn. A Lực, con hiểu ý dì mà đúng không?”

Tính của Tô Lực và Lôi Báo giống nhau, dù gặp chuyện khó khăn cỡ nào cũng không hề chớp mắt. Nhưng mà… gặp phải người như mẹ Tô chuyên dùng chiêu mềm dẻo như vầy thì dù trước đó không chịu nhượng bộ thì lúc này cũng dịu lại.

Hắn có chút mệt mỏi, thở dài. Tô lực gật đầu nói: “Dì à, yên tâm, con biết sai rồi.”


“Vậy là tốt rồi.”

Mẹ Tô ôn nhu cười, an ủi ôm lấy vai Tô Lực rồi quay sang nhìn Lôi Báo.

“Con nó cũng biết sai rồi, ông cũng bớt giận đi. Già đầu rồi còn đi cự với con trẻ, không biết giữ gìn thân thể phải không?”

Lôi Báo trừng mắt với Tô Lực rồi hừ một tiếng quay đầu qua chỗ khác.

Mọi việc cuối cùng được hóa giải, mẹ Tô vừa lòng thở phào, kéo tay Tô Lực đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, Lôi Báo vẫn ngồi yên như cũ, nhưng hắn có thể cảm giác được con trai mình – Tô Lực sẽ không bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy.

Dù sao mình cũng chỉ là tìm lý do tùy tiện hạn chế tự do của người đàn ông kia một chút thôi. Chỉ cần chủ nhân giải quyết xong mọi việc sẽ thả hắn ra là xong rồi phải không?

Đôi mắt nheo hẹp đầy quỷ dị, Lôi Báo xoay người lấy điện thoại gọi cho một số bí mật được mã hóa.




Đăng ký, xét người, loay hoay một lát là tới 12h đêm.

Vương Lượng cùng đám người Ninh Diệp nộp lại súng rồi sau đó hắn xung phong trực đêm.

Một phần vì muốn trong lúc trực chiếu cố Thương Sùng một chút, một phần vì hắn muốn vì chính mình và Sở Niệm làm một chút công đạo.

Mọi người tan ca, Vương Lượng rời văn phòng gọi cho Tô Lực.

Chuông reo vài hồi thì bắt máy, Vương Lượng nóng như lửa hỏi thằng: “Đội trưởng, chuyện đó có tin tức gì không?”

“Không có.” Giọng Tô Lực nói nghe rất bình đạm, có lẽ hắn cũng không hiểu mình đang cố gắng cái gì nữa.

“Sao có thể? Người hạ lệnh là ba anh mà.”

“Thì sao chứ?” Tô Lực đưa tay nhéo nhéo trán, đúng là thức đêm xem án khiến đầu đau muốn chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui