Chính mình thực sự không nghĩ tới Hoa Lệ sẽ tự tiện đi tìm Sở Niệm, nghĩ đến tính cách của nha đầu không biết giữ mồm giữ miệng này, Thương Sùng liền nhíu chặt mày, bảo Cẩm Mặc gọi điện thoại kêu cô nàng trở về.
Nhưng mà ai biết điện thoại mới vừa nối máy, Hoa Lệ liền nói cô nàng đã trên đường về.
Giọng cô nàng tựa hồ có chút không tốt, chẳng lẽ là Sở Niệm nói gì sao?
Thương Sùng trước nay chưa từng cảm thấy thấp thỏm đến vậy. Chờ Hoa Lệ về mới hơn mười phút mà đã trở thành một thanh niên không có chút EQ.
Hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn bắt đầu biến nôn nóng bất an.
Cũng không đợi Hoa Lệ mở miệng khi về tới cửa, Thương Sùng tiến lên trực tiếp hỏi: “Hoa Lệ, ngươi vừa rồi đi gặp Sở Niệm sao?”
Hoa Lệ sửng sốt một chút, hiển nhiên bị chuyện Thương Sùng thình lình hỏi như vậy dọa. Nhưng nghĩ lại những lời ban nãy Sở Niệm nói, cô nàng vẫn là trầm khuôn mặt, nhìn qua chỗ khác. “Thưa vâng.”
“Mấy ngày nay cô ấy có khỏe không? Cảm xúc có tốt hơn không?” Thương Sùng nhăn chặt ấn đường. “Cô ấy còn giận ta sao?”
Hoa Lệ phá lệ không có trả lời những câu hỏi liên tiếp của chủ nhân mà ngước mắt nhìn trời.
“Chủ nhân, nếu ngài đã lo lắng cho Sở Niệm như vậy, tại sao không tự mình đi hỏi thăm cô ấy?”
Hoa Lệ nói làm Thương Sùng trầm mặc, Cẩm Mặc đứng ở một bên nhíu mày, thấp giọng quát lớn nói: “Hoa Lệ, ai cho em nói với chủ nhân như vậy!”
“Vì cái gì không cho?!” Hoa Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn mắt Cẩm Mặc, cô quay sang Thương Sùng nói: “Chủ nhân, người không nên trách Hoa Lệ dùng thái độ như vậy đối với người. Hoa Lệ cũng chỉ là đem những gì trong lòng nói ra với người thôi!”
“Hôm nay buổi tối Hoa Lệ thật là tìm Sở Niệm, dù nhìn cô ấy không có gì khác ngày thường. Chính là Hoa Lệ biết, cô ấy mấy ngày nay một chút đều không tốt!”
“Hoa Lệ trước nay đều chưa gặp qua một cô gái vốn thích cười như vậy lại biến thành một cô gái mang biểu tình trầm mặc không nói như vậy. Hoa Lệ cũng trước nay đều không có phát hiện, như thế Sở Niệm tốt tính như vậy thế nhưng sẽ nổi giận.”
“Cô ấy hỏi Hoa Lệ nhẫn của chủ nhân là ai đưa, cô ấy cũng hỏi rằng vì sao người không thành thật với cô ấy. Hoa Lệ biết tại sao chủ nhân làm vậy, nhưng mà… chủ nhân à, người cứ im lặng như vậy đối đãi với Sở Niệm, chẳng lẽ là cách tốt hay sao?”
“Chủ nhân, Hoa Lệ có thể cảm giác được Sở Niệm thực sự yêu người. Nếu cô ấy đã đón nhận người, đặt người trong tâm rồi, vậy tại sao chúng ta không thể đem sự tình chân tướng nói cho cô ấy nghe?!”
Thương Sùng cười khổ, biểu tình trong mắt không chỉ làm Cẩm Mặc đau lòng, mà cũng làm Hoa Lệ đứng đối diện đau khổ.
“Chân tướng? Cái gì là chân tướng sự tình?”
Thương Sùng dùng tay đặt lên ngực.
“Hoa Lệ, chẳng lẽ ta nói với Sở Niệm rằng, người mà cô ấy luôn yêu thương, luôn muốn gả cho, kỳ thật một ngàn năm trước hắn đã chết vì bị một mũi tên bắn vào tim sao?”
“Ngươi muốn ta nói với cô ấy rằng, chiếc nhẫn trên tay ta cũng là do cô ấy tặng từ ngàn nam trước sao?”
“Hoa Lệ, ngươi nói cho ta, nếu là ngươi, ngươi sẽ nói cho cô ấy điều đó sao? Ngươi dám bỏ đi bao công lao tìm kiếm người mình yêu suốt ngàn năm sao?
Vô lực nằm liệt trên sô pha, khổ sở trong lòng Thương Sùng rốt cuộc che đậy không được.
“Hoa Lệ, Sở Niệm không phải người thường. Đời này cô là người trong diệt ma thế gia, cho dù cô có thể chấp nhận thế gian có quỷ hồn, nhưng không có nghĩa là cô để cho những thứ khác với con người … tồn tại trên thế giới này.”
Lúc xử lý xong việc Lưu Di Na, hắn từng bóng gió hỏi qua Sở Niệm cách nhìn nhận với những thứ không phải con người.
Thương Sùng thừa nhận, ở lúc ấy, hắn đích xác ôm hy vọng rằng câu trả lời của cô giống như hắn kỳ vọng.
Nhưng ông trời trêu người, câu trả lời của cô cũng giống như thân phận không thể thoát khỏi trói buộc của cô, chắc chắn mà giam cầm trái tim hắn.