Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 180

Một Hồi Ác Mộng

Hơi hơi nhíu mày, Vương Lượng nhớ tới đêm đó đồng nghiệp nói chuyện.

Hắn nói: “Ngày đó buổi tối anh tỉnh lại liền lập tức chạy về cục cảnh sát, báo cáo xong cấp trên liền đi theo các động nghiệp xem xét cùng nhau kiểm tra ghi hình các giao lộ. Lúc ấy cũng nghĩ em ngồi xe làm sao mà không chạy qua các ngã tư được, đáng tiếc vô cùng, bọn anh tưởng hệ thống xảy ra trục trặc.” [edit: Meo_mup]

“Xảy ra trục trặc?” Sở Niệm suy nghĩ một chút. “Là Ấn Sầu giở trò quỷ?”

“Chắc là vậy, cô ta lợi dụng máy tính những máy ghi hình đều bị cô quấy nhiễu, cho nên phá tiếp hệ thống cũng không có gì khó khăn. Lúc ấy anh lo lắng, cho rằng không có cách nào có thể tìm được em, ngay lúc đó có người đột nhiên gọi đến 110 báo án.”

“Người gọi điện rất kỳ quái, không chỉ có đồ để thay đổi giọng nói, hơn nữa bên kỹ thuật tra soát cũng không tra ra được gọi từ đâu. Bất quá cũng đúng là nhờ cuộc điện thoại này, chúng ta mới dùng tốc độ nhanh nhất tìm được em.”

Nghĩ đến đêm đó Tôn Quý Nhân bộ dáng cùng hung cực ác, Vương Lượng cau chặt mày.

Hắn không dám tưởng nếu bọn họ tới trễ một bước, tới khi tìm được Sở Niệm thì cô sẽ mang bộ dáng thế nào.

Theo bản năng nhìn Sở Niệm, Vương Lượng nói: “Cũng may ba ngày này em ngủ say, vệt sưng đỏ trên mặt phai đi. Bằng không, thần tượng anh thể nào cũng phải đau lòng chết.”

Sở Niệm nhấp môi cười, nhìn Thương Sùng liếc mắt một cái. “Kỳ thật Ấn Sầu căn bản là không tính là cái gì, nếu không phải Tôn Quý Nhân tới nhanh quá, em khẳng định không để cô ả yên thân.”

Nghe vậy, Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc đang ăn thì ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường mà đồng thời cong môi, sau đó yên lặng mà tiếp tục ăn.


Thương Sùng quơ quơ cốc có chân dài trong tay, rất có thâm ý nói: “Không chỉ Ấn Sầu, kể cả Tôn Quý Nhân đều phải trả giá.”

… [edit: Meo_mup]

Hai ngày sau, lúc đêm khuya, trong nhà tù.

Tôn Quý Nhân trải qua một ngày bị thẩm vấn, gã vô cùng mỏi mệt ngồi ở trên giường, lúc này gã không chỉ  không còn như trước đắc ý, tóc trên đầu mới mấy ngày cũng đã bạc đi rất nhiều,

Cả người thoạt nhìn thật thê thảm, già nua đi rất nhiều.

Gã không sao nghĩ được đến cuối cùng lại thua trong tay một nha đầu, nghĩ đến khi đó chính mình thiếu chút nữa đã bóp cò súng, Tôn Quý Nhân trong mắt liền hiện lên một tia hung ác lạnh lẽo.

Dùng sức bóp chặt lấy đùi, Tôn Quý Nhân cũng chỉ có thể hy vọng tin tức chính mình đưa ra có thể cứu được gã lúc này đây.

Vài thập niên mưa mưa gió gió đều có thể kháng trụ, gã cũng không tin lúc này đây gã trốn không thoát!

Bị thẩm vấn thời gian dài mệt mỏi làm Tôn Quý Nhân thực mau tiến vào mộng đẹp, chính là đột nhiên, gã cảm giác được phía sau có luồng khí vô cùng lạnh lẽo.

Mở choàng mắt, Tôn Quý Nhân giật mình. Xuyên thấu qua bóng đêm đen tuyền kia, gã nhìn về phía mép giường.

“Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?!”

Khó tin nhìn Thương Sùng đứng ở một bên, Tôn Quý Nhân hoảng sợ mở to hai mắt. Hắn khẩn trương rúc trong góc, lấy chăn chộp vào ôm trước ngực.

Người nam nhân lúc gã điều tra Sở Niệm có gặp qua, hắn không phải là thầy giáo ở đại học sao? Vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, thậm chí còn lặng yên không một tiếng động đi vào đứng bên người mình?

Mắt liếc nhanh về cánh cửa vẫn y nguyên, Tôn Quý Nhân nhăn chặt mày.

Gã rống to: “Ngươi không cần lại đây, lại qua đây ta liền kêu người!”

Màn sương mù đen quấn quanh trên người  Thương Sùng, màu đỏ dâng lên trong mắt hắn, câu môi hơi hơi mỉm cười.

Hắn không buồn nghĩ tới việc nói rằng ‘ ngươi kêu đi, kêu rách yết hầu cũng không có người tới cứu ngươi ’, sự lạnh lẽo như thấm vào người kẻ khác từ trên người hắn không kiêng nể gì lan tràn ra.

Thương Sùng thích loại cảm giác này, thậm chí rất là hưởng thụ mỗi một cái biểu tình của Tôn Quý Nhân.

Gã hoảng sợ, gã phẫn nộ, gã bất lực, gã tuyệt vọng… Đều làm mỗi tế bào trong người Thương Sùng quay cuồng.

Nếu như trước kia, Thương Sùng khẳng định dù là chạm vào thì cũng không muốn chạm vào Tôn Quý Nhân dù chỉ bằng một ngón tay. Không phải không hạ thủ được, mà là cảm thấy mỗi một lông tơ trên người gã đều tản ra khí vị tanh tưởi.

Nhưng mà, hiện tại không giống nhau.


Gã dơ bẩn này dám dùng súng chỉ vào đầu Sở Niệm, thì hắn, nhất định làm cho gã mười tám tầng địa ngục cũng không thể đi xuống!

Thanh âm trầm như quỷ mị từ trong miệng Thương Sùng phát ra, làm cho Tôn Quý Nhân đang trốn trong góc cảm thấy nỗi kinh sợ chưa bao giờ cảm nhận.

Thương Sùng nói: “Nếu ngươi sớm đã chán sống, ta đây, liền tiễn ngươi một đoạn đường.”

Tôn Quý Nhân rùng mình một cái, vừa quơ tay đá chân, vừa gào thật to: “Cứu mạng! Có ai không, mau cứu ta! Người đâu! Người đều đã chết sao!”

Thương Sùng cười lạnh, một cái lắc mình xuất hiện ở trước mặt Tôn Quý Nhân.

Không màng  tới kẻ đang gào rống, hắn cúi người, dùng răng nanh sắc nhọn còn hơn dao cắn vào mạch máu Tôn Quý Nhân.

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhh”

….

Bên tai là tiếng Tôn Quý Nhân kêu rên tuyệt vọng, Ấn Sầu nằm liệt ở trong một góc, toàn thân trên dưới đều ở phát run.

Cô ả không rõ gã bên kia là đã xảy ra việc gì, càng thêm không rõ ràng lắm vì cái gì Tôn Quý Nhân kêu thành như vậy, trong phòng giam những người khác lại an tĩnh như chết cả rồi.

Đây là ác mộng sao? Ấn Sầu nắm chặt trước quần áo ngực, vùi đầu vào giữa hai chân

‘ Lộp cộp…lộp cộp ’

Tiếng bước chân như là dẫm lên trái tim Ấn Sầu ngừng lại, ả không dám ngẩng đầu, dùng sức cắn môi dưới của mình.

Đây là một cơn ác mộng, đúng không? Tiếng kêu của Tôn Quý Nhân, tiếng hít thở từ người trước mắt, đều chỉ là một hồi ác mộng thôi.


Mí mắt ả đều đang rung động, thân hình nhỏ yếu run rẩy như là thú nhỏ trước nỗi đe dọa chết người.

Ả có thể cảm giác được người kia đang nhìn mình, hậm chí có thể cảm giác được sát ý trong mắt người kia.

Không, ả không muốn chết!

Luật sư hôm nay mới cho nói với mình, chỉ cần ngày mai mình nhận tội thái độ tốt một chút, nhiều lắm chưa tới tám năm sẽ được ra tù.

Ả hiện tại mới hai mươi tuổi, tám năm sau, ả cũng chỉ có hai mươi tám mà thôi.

Còn thời gian vài thập niên đang chờ ả, năm tháng đủ để có thể hủy diệt vết nhơ của mình.

Ấn Sầu không hiểu, vì sao tại thời điểm mình sắp có thể làm lại từ đầu, sẽ xuất hiện một màn này.

Ông trời, ngươi chơi ta sao?!



Rạng sáng, Sở Niệm mới vừa tiến vào mộng đẹp đã bị tiếng chuông di động đánh thức.

Có chút bực bội gãi đầu, Sở Niệm tức muốn hộc máu mà rống to vào điện thoại: “Vương Lượng, anh nha, có phải điên rồi hay không! Có nghe qua câu phá hoại giấc mộng của người ta tội ác như giết cha mẹ người ta hả?”

Đầu dây bên này Vương Lượng xấu hổ, thấp thỏm mà nuốt nước miếng. “Sở Niệm, quấy rầy em ngủ thật, thật là ngượng ngùng đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui