Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Thương Sùng không có thói quen tham gia náo nhiệt, hơn nữa chỗ đó có mùi máu tanh nặng như vậy......

Sở Niệm thấy anh không lên tiếng, tự động cho là anh đồng ý. Cho nên liền kéo anh qua đường, chen vào trong đám người.

Nghe mọi người xung quanh nghị luận, Sở Niệm nhíu mày. Lúc đang muốn tiếp tục nghiên cứu những thứ trong lời nói của các bà các cô là thật hay giả, một khuôn mặt coi như là quen thuộc liền xuất hiện ở trong tầm mắt cô.

"Cảnh sát Vương......" Sở Niệm nhón chân lên, lúc Vương Lượng quay đầu lại, giơ cánh tay lên dùng sức vẫy vẫy, hy vọng có thể hấp dẫn được sự chú ý của anh.

Vương Lượng nhìn cô một lúc, cuối cùng nhớ ra chuyện lần trước ở núi Thái Hành. Anh đi tới, lễ phép cười cười với cô.

"Cô Sở, đã lâu không gặp."

"Không cần gọi tôi là cô Sở, gọi Sở Niệm là được." Sự xa lạ trong mắt Vương Lượng khiến cô cười hơi lúng túng, chỉ là dựa vào nguyên tắc nhiều chuyện, cô cố ý vội ho một tiếng, bắt đầu dụ dỗ.

Cô nói: "Trước kia tôi từng nghe Tô Lực nhắc đến anh, anh ấy nói anh làm việc rất có tâm, cũng chịu được cực khổ."

Vương Lượng là người thật thà phúc hậu, nghĩ tới quan hệ lúc trước của Tô Lực và Sở Niệm, cho nên cũng không hoài nghi lời cô nói. Anh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu,--ll,,e..quy,,,don,,,,cực kỳ khiêm tốn nở nụ cười, đáp: "Là do đội trưởng Tô dạy bảo tốt."

Thấy Vương Lượng mắc mưu, Sở Niệm đương nhiên sẽ rèn sắt khi còn nóng. Ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Thương Sùng đứng bên cạnh, liền kéo cánh tay Vương Lượng, kéo anh qua một bên.

"Tô Lực là bạn tôi, vậy sau này chúng ta cũng là bạn bè."


"......ĐƯợc."

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Cái này...Giống như... Không  hợp quy củ." Sao Vương Lượng cứ có cảm giác đã lên nhầm thuyền giặc vậy chứ?!

Sở Niệm nhíu mày, đáp: "Cái này có gì không hợp quy củ chứ, dù sao ngày mai trên ti vi cũng sẽ đưa lên, tôi chỉ là hiếu kỳ muốn biết mà thôi, cũng đâu có bảo anh tiết lộ điều cơ mật gì của Cục cảnh sát."

Vương Lượng có chút khó xử, ấp úng song vẫn không chịu nói.

Sở Niệm cũng đâu phải ăn cải trắng mà lớn lên, anh không nói,--ll,..q,,don,,,,cô sẽ quấn chặt lấy anh không cho đi. Cuối cùng thật sự hết cách, Vương Lượng đành thỏa hiệp.

Anh nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng: "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết một chút, cô không được nói cho ai khác biết. Bằng không, tôi sẽ bị xử phạt."

"Ừ, tôi biết rõ quy củ." Hai con mắt Sở Niệm đều sáng rực.

"Vừa rồi chúng tôi nhận được tin báo, nói ở trong ngõ nhỏ này phát hiện một xác chết. Chúng tôi đến xem, hóa ra là người của bang Thanh Hà chết ở đây. Chỉ là dáng vẻ quá kinh khủng, hai người pháp y cũng không có cách nào."

"Có manh mối của tội phạm chưa?"

Vương Lượng lắc lắc đầu, đáp: "Trên người thi thể không có bất kỳ manh mối nào, song vớ kiểu người lăn lộn trên xã hội này, liên tiếp chết vài kẻ, tôi cảm thấy rất có thể là do kẻ thù gây ra."

Lại là kẻ thù trả thù? Sở Niệm cúi đầu nghĩ một lát hỏi: "Ý của anh là trước khi phát hiện ra cái xác này cũng có vụ tương tự rồi hả?"

"Ừm, kể cả bên trong kia, đã là người thứ ba trong hôm nay rồi. Nhưng...."

"Nhưng cái gì?"

"Bọn họ có mấy điểm giống nhau, không chỉ đều là người của bang Thanh Hà mà tử trạng cũng y hệt nhau." Vương Lượng nghĩ đến pháp y báo cáo, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút quỷ dị.

Lòng hiếu kỳ của cô đã bị Vương Lượng hoàn toàn treo lên, nếu như là nhằm vào người trong một bang, cũng không cần biến tử trạng của bọn họ giống y hệt nhau.

Cô kéo Vương Lượng đang trầm tư, hỏi: "Anh có thể nói cho tôi biết, bọn họ chết như thế nào không?"

Vương Lượng do dự trong chốc lát, sao anh cứ có cảm giác mình càng nói càng nhiều, có chút khác biệt với sự suy đoán lúc trước của bản thân vậy? Thôi đã nói gần hết rồi, nói thêm chút nữa cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.


"Ba người đó đều bị người ta cắt rớt đầu lưỡi, qua pháp y kết luận, đầu lưỡi của bọn họ đều bị cắt trong lúc còn ý thức. Hơn nữa...Hung thủ kia còn cắt bộ phận sinh dục bọn họ." Vương Lượng nói ra.

"Tôi nhổ vào, biến thái quá đi!" Có thể cắt rớt đầu lưỡi của người sống sờ sờ, còn cắt mất của quý của người ta, phải hận thù sâu mức nào mới có thể làm ra loại chuyện như vậy.

"Ừ." 

Vương Lượng gật đầu nhẹ, quay đầu lại nhìn đồng nghiệp đang lục tục ra khỏi ngõ, vội nói: "Tôi phải đi đây,--;;..,ll..e...quy,,,,donn,,,,nhớ kỹ đừng nói cho người khác biết. Mấy ngày nay trị an không tốt lắm, buổi tối tốt nhất là về nhà sớm đi."

"Biết rồi, cám ơn cảnh sát Vương." Lừa gạt người ta nói nhiều như vậy, mà ngay cả tên của anh cũng không biết, Sở Niệm hiếm khi thấy ngượng ngùng, cô lịch sự gật đầu với anh một cái, sau đó xoay người đi về phía Thương Sùng.

Bởi vì thi thể chưa được mang ra, cho nên sau khi qua chỗ anh, cô cũng không lựa chọn rời đi ngay.

Nhìn cô khoác cánh tay mình, Thương Sùng liếc cô một cái, hỏi: "Nói chuyện phiếm xong rồi à?"

"Vâng."

"Có kết quả sao?"

"Tạm thời còn chưa có." Sở Niệm há to miệng, vừa định nói cho Thương Sùng biết những chuyện mà Vương Lượng đã nói thì người chung quanh bỗng kinh hô, làm cho lời đến bên miệng phải nuốt vào.

Hai nam hộ lý nâng một cái cáng đi ra khỏi ngõ nhỏ, trên băng ca đang đắp vải trắng che giấu thi thể. Sở Niệm có chút thất vọng, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện một cánh tay tím xanh tái nhợt trượt ra từ trong tấm vải trắng.

Sở Niệm sững sờ, vẻ thuận theo trên mặt đột nhiên chuyển thành nghiêm túc. Cô dùng cùi chỏ đụng đụng Thương Sùng ở bên cạnh, đè giọng xuống hỏi: "Có nhìn thấy không?"

"Ừm." Thương Sùng gật gật đầu, ánh mắt di chuyển theo thi thể kia.


Đợi xe cảnh sát rời đi, anh mới giữ chặt tay Sở Niệm, xoay người rời đi. Hai người đi trên đường vẫn luôn im lặng, cho đến khi ngồi vào trong xe.

Sở Niệm thắt dây an toàn, nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Vừa rồi anh có thấy thi thể kia không?"

Thương Sùng gật đầu, đáp: "Có."

"Em còn nghĩ sao có người biến thái như vậy, không chỉ cắt rớt đầu lưỡi người khác, còn cắt phăng cái đó đi." Không biết con quỷ kia là tìm người báo thù hay là chuyên môn thích cái ấy của đàn ông, nếu như chỉ là hứng thú đơn thuần.....

Cảm giác được ánh mắt như có như không của cô cứ liếc xuống hạ thân mình, Thương Sùng đang lái xe liền run rẩy khóe miệng.—ll..quy,,,don,,,,,Mất tự nhiên động hai chân, anh vội ho một tiếng, nói: "Tay của thi thể kia bị lộ ra rồi, oán khí nặng như thế, không thể nào là do hứng thú được."

Sở Niệm cười hắc hắc, nhích người đến gần anh, trêu: "Sao anh luôn biết rõ em đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ anh và em có thần giao cách cảm hả?"

Da mặt Sở Niệm dày, không phải là lần đầu tiên anh biết được. Nhưng lần này, Thương Sùng vẫn khó tránh khỏi đỏ mặt lên. Liếc thấy miệng cô càng rộng ra, đầu anh đầy vạch đen. 

"Không phải là thần giao cách cảm, mà là ánh mắt của em quá mức rõ ràng rồi."

"Có sao?" Da mặt cô dày giống như thép rồi, quả thực là kiên trì.

"Không có sao?" Bàn tay rảnh rỗi của anh nhéo nhéo khuôn mặt cô.

"Hiện tại anh thật bắt đầu hoài nghi rốt cuộc em có phải là con gái không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui