Truyền Nhân Thiên Y


Nghe thấy động tĩnh, Từ Thiên quay đầu lại, hơi híp mắt và bắt đầu nhìn Lương Siêu.
"Mày có phải là sư phụ mà Diệu Y mới bái không?”
"Không."
Lương Siêu lắc đầu: "Hai chúng tôi không có danh phận sư đồ.

Chỉ là tôi đã cho cô ấy một số chỉ điểm trong thời gian rảnh rỗi thôi.”
“Chỉ điểm?”
Từ Thiên mạnh mẽ đứng dậy, vênh váo hung hăng nói: “Chỉ điểm cho người phụ nữ của tao sao? Mày cũng xứng à?”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói rằng cậu là một người tốt, con bé nhà tôi rất thích cậu, nhân lúc tôi không có ở đây dám hớt tay trên của tôi, cậu đúng là có dã tâm.”
Cái quái gì vậy?
Anh thích tôi?
Tại sao tôi không biết! Lương Siêu sửng sốt một chút, liền nhìn thấy Sở Diệu Y buộc tóc đuôi ngựa, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng bếp, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào: "Lương Siêu, anh trở lại rồi à!”
“Anh muốn ăn gì không, em nấu cho anh ngay?”
Ánh mắt đó, giọng điệu đó...!giống như một cô gái đang yêu ngọt ngào!
Nhìn bộ dạng ghen tuông của Từ Thiên, Lương Siêu cũng lập tức nhận ra mình đã bị lợi dụng trở thành một cái khiên một cách ngây thơ…
“Cái đó, tôi rất hiểu tâm tình của anh."
"Chuyện anh đá hỏng nhà tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa, tôi và Sở Diệu Y chỉ là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm?"

“Tao và cô ấy biết nhau từ khi chúng tao còn nhỏ.

Tao chưa bao giờ thấy cô ấy nấu ăn trước đây cả! Bây giờ cô ấy lại nép vào người mày nấu ăn cho y như một con chim! Vậy mà mày nói với tao đó là một sự hiểu lầm sao? Mày nghĩ rằng tao là một thằng ngốc sao?!”
“Xí anh không hơn một tên ngốc cái gì luôn á!”
Sở Diệu Y xí một tiếng, sau đó nháy mắt với Lương Siêu: "Cục cưng, anh nhanh chóng xử lý tên phiền phức này đi, nếu không chúng ta sẽ không thể tận hưởng được thế giới của hai người nữa đâu."
Còn thế giới của hai người nữa sao?
Cái thằng chó chết này chứ!
Lần này không đợi Lương Siêu giải thích, Từ Thiên đã đá ghế sô pha ra, tiến lên một bước, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào Lương Siêu giận dữ nói: "Tên nhóc kia, tao nghe Diệu Y nói mày rất giỏi đánh nhau hả? Cho nên hôm nay tao muốn chơi đùa cùng mày một phen!”
"Sau khi ta đánh gãy hết tay chân của mày, tao muốn nhìn xem Diệu Y có còn thích một kẻ vô dụng khuyết tật hay không!"
“Xí, bớt xàm ngôn đi ba!”
Sau khi nghiêm nghị nhìn anh ta, Sở Diệu Y lại giữ cánh tay của Lương Siêu: "Lương Siêu của tôi là mạnh nhất, còn anh là một kẻ cặn bã!”
Nói xong, cô ấy chủ động đặt tay của Lương Siêu lên eo mình...
Cảm nhận được cái động chạm vô cùng thoải mái đó, Lương Siêu trừng lớn hai mắt.
“Sở Diệu Y, cô là tính làm….”
“Làm quá rồi đó!”
""A!"
"Chết cho tao!”
Sau một tiếng gầm, anh ta lao về phía Lương Siêu như một con thú hoang, và ngay lập tức đấm mạnh vào mặt hắn!
Thấy vậy, Lương Siêu vội vàng đẩy Sở Diệu Y ra và trốn sang một bên.

Anh ta chỉ nghe thấy "Uỳnh!" một âm thanh vỡ nát, Từ Thiên đã để lại một dấu nắm đấm sâu trên tường.
Với sức mạnh này, nếu anh ta đánh với một người bình thường, anh ta có thể có thể trực tiếp giết chết người ta!
Sự tàn nhẫn của cuộc tấn công rất rõ ràng.
"Ai ya, anh tránh làm gì chứ? Đánh anh ta đi!”
"Đánh gục sự kiêu ngạo của anh ta, để xem anh ta xấu hổ không lại quấy rầy em nữa.”
Một lát sau.
Lương Siêu: “…”
Sau khi dễ dàng né tránh mất chiêu, hắn miễn cưỡng nói: "Anh thật sự hiểu lầm rồi, tôi làm sao có thể yêu một người phụ nữ cay độc như cô ta được chứ? Lùn như vậy, ngày nào cũng buộc hai bím tóc trông ra vẻ ngây thơ."
Sở Diệu Y nghe vậy thấy sửng sốt, cô ấy cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng: "Lương Siêu, anh là đồ khốn kiếp! Lúc theo đuổi người ta thì nói lời ngọt ngào, bây giờ người ta trao thân cho anh rồi, anh chơi chán là bắt đầu không thích người ta sao?!”
Cái gì?!
Cơ thể mà mình luôn thèm nhỏ dãi đã bị người khác nhanh chân cướp trước rồi sao?
Không chỉ giành được trước mà còn chơi đến chán ngấy rồi!
Từ Thiên phát điên lên, anh ta đã cố gắng hết sức để tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình.
Trong sự tấn công của anh ta, Lương Siêu còn cảm nhận được một tia huyền khí chưa thành thục, trong lòng nhất thời khinh bỉ.
Anh ta rõ ràng chỉ là một nửa huyền võ giả, anh ta còn là hạng cùi trong giới taekwondo này.

Đây là không có tự tin với thực lực của chính mình sao?"
“Mày là tên khốn hèn nhát chỉ biết né tránh, mau xuất thủ đi!”

Lương Siêu vừa tránh vừa lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ có hứng thú với mấy chuyện hung hãn, hơn nữa, nếu tôi thật sự muốn ra tay, anh sẽ không chịu nổi…”
“Chịu chịu cái quần què!”
Từ Thiên đỏ mắt lớn tiếng mắng: "Tao thấy mày nghĩ là không đánh lại tao, cho nên không dám đối đầu với tao đó thôi!"
“Anh muốn nói cái gì cũng được, tôi thấy anh cũng đánh nhau mệt rồi, về nhà đi, từ nay về sau đừng kéo tôi dính dáng đến chuyện của Sở Diệu Y.”
Thấy Lương Siêu xoay người rời đi, Từ Thiên đầu óc bắt đầu kích động mắng: "Kiểu như mày mà cũng xứng là người trong võ đạo sao? Sư phụ mày là ai? Nói tên ra xem nào?”
“Tôi thật sự muốn biết sư phụ yếu ớt hèn nhát thế nào mới dạy ra được đồ đệ yếu như gà thế này!”
Bước chân Lương Siêu bỗng khựng lại, sự hoài nghi trước đó biến mất khỏi khuôn mặt hắn và một tia lạnh lùng hiện lên trong mắt hắn.
Có câu nói, một người thầy như một người cha, và hắn luôn tôn trọng ông già của mình, làm sao có thể cho phép người khác xúc phạm ông.
“Tôi niệm tình thần trí của anh hiện giờ có chút bối rối nên không chấp, lập tức thu hồi lời nói, sau đó xin lỗi sư phụ tôi thì tôi có thể không tính toán với anh!”
Hử?
Chiêu khích tướng này xem ra dùng hợp lí rồi, Từ Thiên xì cười và tiếp tục mắng to hơn.
“Xin lỗi cái con mẹ mày!”
“Đừng nói lão sư phụ mày, ngay cả thằng bố con mẹ mày thì cũng đều là thứ hèn yếu cả! Nếu không thì sao lại đẻ ra được một thằng tiện kém như mày chứ?”
Ầm!
Lời này vừa nói ra, cơn giận dữ bùng phát từ đáy lòng hắn như một cơn sóng thần!
Bây giờ cha mẹ hắn đã chết rồi mà vẫn bị sỉ nhục như thế này, với tư cách là một người đàn ông, hắn có thể chịu đựng được sao?
Một lát sau.
Lương Siêu không thèm cho đối phương cơ hội nào nữa.
Bước chân hắn nhanh chóng xông lên trước, ở trong tiếng nổ giận dữ, hắn đấm thẳng vào đầu anh ta! Khí thế tràn ngập, giống như sấm sét!
Sở Diệu Y ngay lập tức sửng sốt.

Đây là võ thuật thực sự, đây là một người đàn ông thực sự

"Đánh hay lắm!"
"Chết!"
Từ Thiên hét lên và lao về phía trước, đấm gần như bằng tất cả sức mạnh của mình, và ngay lập tức đối mặt với Lương Siêu.
Nhưng trong giây tiếp theo.
"A!"
Sắc mặt của Từ Thiên đột nhiên thay đổi, và anh ta bay ra khỏi biệt thự la hét như diều đứt dây, cuối cùng rơi cách mười mét!
Sở Diệu Y vội vàng chạy ra ngoài nhìn, liền thấy anh ta đang vặn vẹo trên mặt đất như một con giun đất.
Tay nắm chặt cánh tay phải bất động của mình, nằm trên mặt tràn đầy đau đớn
"A..."
"Tao, tay của tao!"
"Mày, mày dám đánh gãy cánh tay của tao!"
Lương Siêu lúc này cũng đi ra, mặt lạnh lùng y như Tu La dưới địa ngục đi tới bên cạnh anh ta.
“Không chọc vào thì sẽ không phải chết.”
"Muốn trách, thì trách miệng lưỡi mày quá thối, người hèn tiện, hôm nay tao cho mày thành phế vật luôn.”
Nói xong, Lương Siêu chậm rãi nhấc chân, nhìn thấy Sở Diệu Y trái tim như thắt lại, vốn tưởng rằng Từ Thiên rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại cô mới phát hiện, khi so sánh với Lương Siêu thì anh ta thật sự là quá kém cỏi.
"Lương Siêu, một vừa hai phải thôi, ông nội của anh ta là cao thủ số một ở Thiên Hải, anh không thể đắc tội nổi đâu!”
“Đúng đó!”
Từ Thiên lúc này cười ha ha đứng lên.
“Ông toa là Từ Xuyên, đệ nhất cao thủ của Thiên Hải! Chỉ ba ngón tay thôi là có thể nghiền chết mày…”
Không đợi anh ta nói xong, lại một trận tức giận bùng lên, một bên chân giơ trên không của Lương Siêu mạnh mẽ đạp xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui