Truyền Nhân Thiên Y
“Nếu thật sự là như vậy, vậy anh trai của cô…”
“Chết tiệt.”
Tham âm của Phương Vận cứng đờ, cô ta khổ sở thở dài: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi biết chuyện này là anh trai tôi không đúng nhưng hiện tại anh thật sự rất nguy hiểm.”
“Thực lực của Vạn Thú Tông rất mạnh, hơn nữa thủ tịch cung phụng của Phương gia lại là trưởng lão của Vạn Thú Tông.
Mặc dù tôi không hiểu tu luyện là gì nhưng cũng biết tu vi hiện tại của ông ta ở kỳ Kim Đan.”
“Hơn nữa, trước đây tôi từng nghe ông ta nói rằng trong Vạn Thú Tông còn có 1 vị Thái thượng trưởng lão, hình như là Nguyên, Nguyên…”
Trong lòng Lương Siêu hơi run run, hắn cau mày.
“Nguyên Anh?”
“Đúng đúng! Chính là cường giả kỳ Nguyên Anh! Nghe nói người đó đã sống tới mấy trăm năm nên rất lợi hại!”
Thượng Quan Nguyệt thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ quả nhiên chỉ số thông minh của phụ nữ khi yêu đúng là bằng không!
Mới gặp mặt hai lần mà đã kể sạch chuyện trong nhà mình ra ngoài…
“Ừm, đúng là mạnh thật.”
Nghe cô ta nói như vậy, Lương Siêu cũng coi như nắm được qua về thực lực của Vạn Thú Tông.
Mặc dù không bằng Vũ Minh nhưng cũng là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ trong số các tông môn trong giới võ đạo.
“Cho nên anh mau mau chạy đi!”
Phương Vận tiếp tục thuyết phục: “Ngày hôm qua, anh trai tôi đã gặp mặt thiếu tông chủ của Vạn Thú Tông, nhất định là muốn anh ta hỗ trợ chuyện giết anh!”
“A…”
Lương Siêu cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ vai Phương Vận và nói: “Vậy mong cô trở về hãy nhắc nhở anh trai của mình rằng nếu như muốn giết tôi thì dựa vào một mình thiếu tông chủ còn chưa đủ đâu.”
“Còn nếu như bọn họ mời được lão quái vật Nguyên Anh kỳ của tông môn rời núi thì e rằng còn có thể.”
Nói xong, hắn còn hất đầu với Thượng Quan Nguyệt ý bảo cùng nhau rời đi.
Phương Vận thấy vậy thì quýnh lên, định đuổi theo và cố gắng thuyết phục hắn một lần nữa nhưng lại thấy Lương Siêu không quay đầu lại, thậm chí còn phất tay với cô ta, nói: “Cô Phương, tôi xin nhận ý tốt của cô.”
“Vì ý tốt của cô nên tôi sẽ bỏ qua hành vi trước đây của anh trai cô nhưng cô hãy quay về cảnh cáo anh ta giúp tôi.”
“Chỉ một lần này nữa thôi.”
“Anh!”
Phương Vận gấp tới mức dậm chân, thầm mắng hắn đúng là đồ cứng đầu.
Sau đó, cô ta vội vàng lái xe tới tập đoàn Phương thị.
Nếu như Lương Siêu không chịu nghe khuyên nhủ, vậy thì chỉ có thể khuyên Phương Lệ dừng tay.
Thế nhưng ngay khi cô ta tới nơi lại không tìm thấy Phương Lệ đâu.
Sau khi hỏi thư ký của anh ta thì mới biết được hôm nay Phương Lệ không hề tới công ty!
Cùng lúc đó.
Lương Siêu vừa về đến nhà và chuẩn bị nấu ăn trong tiếng thúc giục của Lương Nghiên thì tiếng chuông cửa vang lên.
Khi mở cửa ra, người đứng ngoài chính là Phương Lệ.
Lương Siêu thầm nghĩ đúng là thú vị, em gái vừa đi thì anh trai đã tới cửa.
“A? Anh Phương?”
“Anh cố ý tới đây mà ngay cả vệ sĩ hay thủ tịch cung phụng cũng không mang theo, chẳng lẽ anh muốn tự tay giết chết tôi sao?”
“Hay là sau khi nghe em gái truyền đạt lại lời của tôi, anh sợ hãi tới mức tự tới đây xin lỗi, muốn hòa giải?”
Nghe vậy, nhất thời Phương Lệ cau mày: “Em gái tôi lại tới đây tìm anh?”
“Lại còn nói rõ toàn bộ chuyện tôi sẽ đối phó với anh?”
“Hừ, xem ra thật đúng với câu nói gái lớn không giữ được mà!”
Lương Siêu hơi sửng sốt, có vẻ như đối phương chưa hề nhận được lời cảnh báo của hắn.
E rằng lần này anh ta tới đây chỉ có 1 khả năng.
Chợt hắn khoanh tay trước ngực, nói: “Tôi thật sự không hiểu nổi, một người không phải là Huyền Vũ giả như anh làm thế nào để giết tôi?”
“Tôi tới đây không phải để giết anh.”
Phương Lệ lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi tới đây với thân phận là một người anh trai tới bàn chuyện làm ăn.”
“Chuyện làm ăn?”
Lương Siêu lắc đâu, khoát khoát tay nói: “Tôi không muốn bàn chuyện làm ăn gì với anh cả, hơn nữa tôi cũng không phải thương nhân.”
“Anh đừng từ chối vội, chuyện này với liên quan tới việc làm ăn của Diệp gia cùng với Dược phẩm Nhuận Tinh nên tôi nghĩ anh nhất định sẽ rất hứng thú.”
Thấy Lương Siêu nhíu mày, Phương Lệ cười cười chỉ về phía biệt thự.
“Anh không định mời tôi vào ngồi nói chuyện sao?”
Lương Siêu nghiêng người mời anh ta vào phòng khách nhưng đối với người có ý định giết mình, hắn cũng không hề tỏ vẻ hòa nhã nói: “Không cần dông dài, anh nói thẳng vào chủ đề đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...