"A?"
Dương Hạ sửng sốt rồi đuổi theo, thấy Lương Siêu thật sự làm thật thì vội vàng khuyên nhủ: "Thầy, ngài đừng chấp nhặt với bọn họ."
"Trước đó tôi đã nói với ngài bọn họ đều là đám con em nhà giàu, trong nhà có bối cảnh có quan hệ, liên hệ với chủ nhiệm, phòng giáo thị cũng không dám quản bọn họ, ngài làm gì.
.
."
"Cậu cứ dẫn đường là được." Lương Siêu cắt ngang lời cậu ta: "Những người khác có quản không thì tôi không muốn biết, nhưng đã là học sinh trong lớp của tôi thì phải giữ quy định của tôi."
Ở cửa phòng đa truyền thông, Thượng Quan Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Siêu dần dần bước từng bước một lát rồi cười lạnh một tiếng, lại ngồi trở về vị trí của mình.
Cô ta cũng muốn rốt cuộc xem người thầy mới tới này sẽ gây ra sóng gió lớn đến bao nhiêu.
Nửa giờ sau, sau khi đi vào ký túc xá lớp thứ hai, Lương Siêu trở ra hỏi Dương Hạ: "Người bình thường làm người ta đau đầu nhất, không quản được nhất trong lớp các cậu là ai?"
"À.
.
." Dương Hạ kéo khóe miệng xuống, không cần suy nghĩ đã nói: "Là Đường Vân Phi, bình thường trong lớp đều gọi cậu ta là Đường đại thiếu gia, đán đau đầu nhất, bối cảnh trong nhà cũng lớn nhất."
"Chẳng qua gần đây Đường đại thiếu gia vừa giành được hoa khôi giảng đường khoa chúng tôi, hẳn là không ở ký túc xá, đang ngọt ngào với bạn gái mới ở bên ngoài rồi."
Thấy nhất thời khó tìm được Đường Vân Phi, Lương Siêu lại hỏi: "Vậy người đáng đau đầu thứ hai là ai?"
Dương Hạ ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Vậy phải tính đến Từ Giang, nhà cậu ta là lãnh đạo bộ quốc văn Viêm Hạ, hơn nữa cậu ta cũng xuất thân từ chuyên thể dục, toàn thân cơ bắp, nghe nói còn tu luyện qua Huyền khí gì đó."
"Tính tình cậu ta nóng nảy, đánh nhau hung hăng, không dễ quản giáo mà bối cảnh còn lớn, ngày thường trong lớp trừ Đường đại thiếu gia thì cậu ta không coi ai ra gì cả."
"A, vậy cậu ta không đi ra ngoài ngọt ngào với bạn gái đó chứ?"
"Thế thì không, cậu ta là thẳng nam, bây giờ còn chưa kiếm được đối tượng, ngày thường tương đối mê chơi game, hiện tại chắc đang đánh trong ký túc xá."
"Vậy thì tốt." Lương Siêu cười vỗ tay phát ra tiếng: "Dẫn đường đi, hôm nay lấy cậu ta để khai đao."
"A?" Dương Hạ lại giật nảy mình, nói: "Thầy Lượng, ngài.
.
.
Thôi đừng đi đúng không? Ngài đừng nghĩ mình là giáo viên thì Từ Giang sẽ kiêng kỵ khách khí với ngài, số lượng giáo sư trước đó bị cậu ta đánh cũng không phải ít."
"Thậm chí từng có một nữ giáo sư cũng không quen nhìn, khó thở chỉ mắng cậu ta hai câu, lại bị lột sạch quần áo ném vào bãi tập, bởi vì chuyện lúc ấy đã từng nhấc lên sóng to gió lớn trong trường, nhưng đến cuối cùng vẫn không giải quyết được gì"
"Ồ? Thằng ranh này cũng đủ hống hách nhỉ? Nhưng rất hợp khẩu vị của tôi, cậu cứ dẫn đường đi, xảy ra chuyện gì tôi phụ trách hết, không có liên quan gì đến cậu."
Thấy Lương Siêu đã quyết tâm, Dương Hạ biết mình khuyên cũng vô dụng, đành phải dẫn đường ở phía trước, trong lòng đã chuẩn bị lát nữa tìm cơ hội giảng hòa.
Sau năm phút, dưới sự chỉ dẫn của Dương Hạ, Lương Siêu đi đến trước một căn phòng rồi đẩy cửa đi vào.
Một mùi khói nhứt mũi đập vào mặt, chẳng qua gian phòng lại rất sạch sẽ, hơn nữa còn bị đổi thành một gian phòng game không người tiêu chuẩn, nhìn có vẻ rất cao cấp.
Lương Siêu thấy thế không khỏi cảm thán, không hổ là đám công tử nhà giàu, phong cách này không chỉ mạnh hơn mấy tên sinh viên đại học bình thường một bậc.
"Giết, giết giết giết!"
"Mau, tôi đã cản phía sau! Các người mau dẫn đoàn đi!"
".
.
."
Trong phòng đều là tiếng la giết, năm người đang đeo tai nghe cao cấp chơi game, quên cả trời đất, hoàn toàn không chú ý tới Lương Siêu cùng Dương Hạ đã tiến đến.
"Này! Nên đi lên lớp, chờ học xong tiết trở về lại chơi được không?" Hắn chào hỏi một tiếng, nhưng căn bản không ai để ý đến hắn.
Sau khi nói lại hai câu, vẫn không ai quan tâm, cuối cùng Lương Siêu hắng giọng một cái, hô hai tiếng vẫn không có tác dụng thì không khỏi nhíu mày.
Năm người này đều có tính cách như thế sao?
Lương Siêu lập tức quét nhìn bốn phía, một tay cầm lên bình chứa đầy nước khoáng rồi trực tiếp vung về hướng máy tính của năm người kia dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Hạ!
Sau một khắc.
Bành bành bành!
tiếng đập liên tiếp vang lên, chỉ thấy màn hình máy tính mà năm người kia đang nhìn chằm chằm đều không ngoại lệ mà bị bình nước khoáng đập nát, trực tiếp tồi đen.
.
.
Dương Hạ không biết nói gì mà vỗ trán, từ giờ khắc này cậu ta đã biết mình không có khả năng dàn xếp tình cảnh này.
.
.
"Cmn!"
"Con mẹ nó ai thất đức như vậy! Bản thiếu gia chơi chết hắn!"
Kêu lớn tiếng nhất và tức giận nhất chính là Từ Giang.
"A a a! Ván game của tao!"
Từ Giang tức giận gào lên rồi vỗ bàn đứng dậy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lương Siêu, hai mắt đã đỏ lên.
"Mày là ai? Muốn chết đúng không? !"
"Tôi là giáo sư Trung y đại học Đế Kinh, cũng là thầy giáo phụ trách lớp hai của các cậu.
Vừa rồi tôi nói nhiều câu như vậy mà các cậu đều không nghe thấy, tôi chỉ đành dùng cách này giúp các cậu tỉnh táo lại."
Sau khi nói xong hắn lại cười cười, tránh qua nửa người bên cạnh cửa ra vào, nói: "Là tôi đập hư màn ảnh máy tính của các cậu, nên để tôi đền, chẳng qua bây giờ các cậu đều phải cùng lên tiết học với tôi.
Nghe hiểu tôi đang nói gì không?"
Dương Hạ: ".
.
."
Hiện tại cậu ta thực tình hoài nghi trước kia có phải vị giáo sư trẻ tuổi này chỉ biết nghiên cứu học vấn không, không thì sao lại ngây thơ như thế? Hiện tại đền tiền năm cái màn ảnh máy tính là có thể giải quyết mọi chuyện sao?
Quả nhiên, nghe xong lời Lương Siêu nói, bốn tên cùng phòng với Từ Giang đều cười lạnh, lập tức nhìn về phía Từ Giang: "Anh Giang, anh nói giờ xử lý thế nào?"
Từ Giang không nói chuyện, mà chậm rãi đứng lên vừa hoạt động cổ, cánh tay, vừa nói: "Vừa rồi là cái tay nào của mày vung bình nước?"
"Quên rồi."
"Quên rồi? Ha.
.
." Từ Giang nhe răng cười một tiếng, nói: "Vậy tao khuyên mày nên là cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như là tay trái thì tao phế tay trái, tay phải thì tao phế tay phải."
"Đương nhiên, nếu mày thực sự nghĩ không ra thì tao cũng không để ý phiền phức mà phế luôn hai cánh tay, chẳng qua làm vậy sợ là nửa đời sau mày không viết bảng được luôn đấy.
Mà giáo sư Trung y chó má gì đó, sợ cũng không làm được nữa ấy chứ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...