Sau khi mọi người bàn tán một hồi, trọng tài phụ trách trận chiến này liền đứng ra nói: "Tôi tuyên bố, kết quả trận chiến này là hòa.”
"Hòa?"
"Làm sao có thể, chức chỉ huy sứ ngoài biên chế chỉ có một, chẳng lẽ để cho hai người này cùng làm?"
"Như vậy vấn đề đặt ra, ai là trưởng, ai làm phó?"
"Hừ, cái này còn cần phải hỏi sao? Khẳng định là Chung Kình sư huynh là trưởng, tên họ Lương kia làm phó, dù sao hắn vẫn chưa phải là người trong Võ Minh chúng ta."
"......"
Trên sân khấu diễn võ nghe mấy lời bàn tán của người trên đài quan chiến, Lương Siêu chỉ cười cười bày vẻ không sao cả.
Theo hắn thấy, chức ngoại chỉ huy sứ gì đó cùng lắm chỉ là một cây cầu giữa mình và Võ Minh, để tiện cho Võ Minh giúp mình điều tra thảm án diệt tộc năm đó.
Dù là phó cũng không sao cả.
Lại một lát sau, ngay khi một đám trưởng lão vẫn còn tranh chấp không ngừng về chuyện này, một vị trưởng lão mặc bạch bào chậm rãi bước vào.
Nhìn thấy người này, hầu hết mọi người ở đây đều đứng dậy hành lễ, là một vị trưởng lão hình phạt khác trong Võ Minh giống Mặc Vân, Mục Phong.
"Mục lão."
"Ừm."
Mục Phong gật đầu, lại nhìn lướt qua hai người Chung Kình, Lương Siêu đang đứng đối diện, cao giọng nói: "Trận chiến này đã hòa, bổn trưởng lão sẽ thay mặt Viện trưởng lão tuyên bố, liên quan đến chuyện chức chỉ huy sứ ngoài biên chế, sẽ hoãn tuyển chọn."
"Một tháng sau, hai người lại đánh một trận nữa, người thắng cuối cùng sẽ là người nhậm chức."
Ồ lên!
Mục Phong vừa nói ra lời này, toàn trường liền xôn xao một mảnh.
Nhất là những trưởng lão kia, bọn họ tương đối hiểu rõ thực lực của Chung Kình, biết hắn ta sắp sửa đột phá.
Mà lần đại chiến này đối với chuyện hắn ta đột phá chỉ có lợi chứ không có hại, thời gian một tháng sau cũng đã đủ để hắn đột phá rồi.
Đến lúc đó, dùng thực lực Kim Đan kỳ tái chiến Lương Siêu, cho dù Lương Siêu có là thiên tài, đột phá đến nửa bước Kim Đan, cũng chắc chắn phải thua thôi!
Cho nên trong lời nói của Mục Phong đã lộ ý thiên vị rất rõ ràng.
Rất nhanh, Lăng Vũ liền không nhịn được nữa.
"Mục lão đầu, ông có ý gì vậy?"
"Tuy nói hiện tại hai người bị phán hòa, nhưng vừa rồi rõ ràng có thể thấy kỹ thuật của Lương Siêu cao hơn một bậc, trước mắt tôi mà còn làm ra mấy trò thiên vị này sao? Thật là chuyện hoang đường!"
"Ừm, ta tán thành."
Lúc này Mặc Vân nói: "Trận này, nên phán Lương Siêu thắng."
Lông mày trắng của Mục Phong nhướng lên, sau khi nhìn hai người hừ lạnh một tiếng thì dùng huyền khí truyền âm nói: "Để cho một tên nhãi không biết gốc rễ đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy, các người thật sự yên tâm?"
Nghe xong, Lăng Vũ, Mặc Vân hai người vẫn không để ý tới ông ta.
Mà Lương Siêu thấy hiện trường có chút cứng ngắc, thật sự không rõ vì sao phải vì một chức danh như vậy mà phiền toái đến thế, không khỏi cười nói: "Cái kia...!Mục trưởng lão đúng không?"
"Không bằng làm giống như đa số mọi người trước kia nói, lại lập thêm một chức phó, cứ như vậy tôi cũng rộng lượng một chút, nhường chức chính cho Chung Kình, tôi làm phó."
"Cái này được chứ?"
"Làm càn!"
Mục Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, lạnh lùng trách mắng: "Biên chỉ huy sứ là một chức vị quan trọng, địa vị tôn quý, từ khi thành lập đến nay chưa từng xuất hiện chức phó! Há có thể đùa giỡn như vậy?"
Cái gì vậy?
Địa vị tôn quý?
Còn có trách nhiệm quan trọng?
Đây không phải là một chức vụ có tiếng không có miếng bên ngoài biên chế sao?
Lương Siêu thoáng nhìn về phía Mặc Vân, liền nhìn thấy trên mặt lão già này đã có chút xấu hổ rất hiếm thấy, khẽ cúi đầu cũng không đối mắt với hắn.
Trong lúc nhất thời, Lương Siêu có cảm giác mình đã nhảy vào trong cái hố do người khác đào.
Hơn nữa còn là một cái hố khổng lồ!
Sau khi lấy lại tinh thần, Lương Siêu đang muốn mở miệng hỏi rõ ràng thì quảng trường phía tây lại bất chợt xuất hiện một trận mưa cánh hoa…
Từng mảng hoa đào màu hồng nhạt từ trên không rơi xuống, tỏa hương khắp trăm dặm, không ít người tấm tắc khen ngợi.
Mà Mục Phong, Mặc Vân cùng một đám trưởng lão đều dùng vẻ mặt nghiêm nghị, đồng loạt nhìn về phía cửa lớn quảng trường, chỉ thấy một nữ tử mặc váy mỏng màu trắng chấm đất, tựa như tiên nữ lướt đến.
Mà sau khi nhìn thấy người này, đồng tử Lương Siêu cũng co rụt lại.
Đạp không mà đi, đây chính là khả năng đặc biệt chỉ có ở cường giả siêu cấp Nguyên Anh kỳ!
"Hắc..."
Lăng Vũ cười cười, chắp tay với nữ tử giống như thiên tiên kia: "Cơ trưởng lão, ngọn gió nào mang ngài tới đây vậy?"
Cơ Lăng Tuyết gật gật đầu xem như đáp lễ, nói: "Vừa rồi vừa vặn đi ngang qua nơi này, biết được hôm nay sẽ có hai tiểu bối không tồi đối chiến nên ta tiến vào nhìn một chút."
"Theo ý kiến của ta, trận chiến này nên phán hậu sinh tên Lương Siêu kia thắng."
"Chức chỉ huy sứ ngoài biên chế nên do hắn đảm nhiệm, nếu còn người nào có khúc mắc với chuyện này ta có thể bảo đảm cho hắn."
Ồ!
Toàn trường lại vang lên một mảnh xôn xao!
Cơ Lăng Tuyết có thân phận gì?
Tồn tại đứng đầu trong số rất nhiều trưởng lão trong tổng bộ Võ Minh, cho dù là minh chủ gặp nàng cũng sẽ khách khí, lời đảm bảo của nàng hết sức có sức nặng!
Cặp lông mày trắng của Mục Phong nhíu chặt hơn, sau khi nhịn không được hừ lạnh một tiếng, kiên trì nghi ngờ nói: "Hành động này của Cơ trưởng lão, không khỏi có chút dụng sức quá mức đi?"
"Ngài xem trọng tiểu tử này lão có thể hiểu, nhưng dù sao ngài vẫn chưa gặp hắn, không biết chi tiết, nếu sau này tiểu tử này thật sự gây ra tai họa gì, người bảo lãnh như ngài có thể..."
"Không cần nhiều lời."
Cơ Lăng Tuyết cắt ngang lời ông ta, nói: "Sau này hắn có gây họa gì đều do ta phụ trách đến cùng là được."
"Còn có vấn đề gì không?"
Mọi người: "..."
Lương Siêu cũng mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn Cơ Lăng Tuyết, cảm thấy có chút khó hiểu.
Mà sau khi Cơ Lăng Tuyết rõ ràng tỏ thái độ, Chung Kình đột nhiên tự giễu lắc đầu, nói:
"Trận chiến này, tôi quả thật đã bại."
"Chung Kình! Ngươi..."
"Mục trưởng lão, không cần nhiều lời nữa, tôi sử dụng toàn lực nửa bước Kim Đan kỳ chiến thiên tượng, nhưng vẫn bị đối thủ thắng nửa chiêu, vốn không có gì để nói."
Nói xong, lại nhìn về phía Lương Siêu, lần đầu tiên rất chắc chắn gật gật đầu.
"Quả thật ngươi cũng không tệ, Khuynh Thành có thể ái mộ ngươi cũng không phải là chuyện khó hiểu, nhưng mà..."
Hơi dừng lại một chút, hắn nói tiếp nói: "Nếu ngươi thật sự muốn ở cùng một chỗ với nàng ấy thì chỉ đánh thắng ta thôi vẫn còn chưa đủ."
"Cố gắng tu luyện đi, chỉ sợ ngươi không thể nào tưởng tượng được những khó khăn sau này chắn trước mặt hai người đâu."
Lương Siêu nghe xong vẫn không hiểu ra sao, lại nhìn về phía Diệp Khuynh Thành trên đài quan chiến một cái, phát hiện cô gái này vẻ mặt mất tự nhiên, còn có ý né tránh ánh mắt của mình.
Chắc chắn có ẩn tình.
Hơn nữa ẩn tình này cũng không nhỏ!
Thấy Chung Kình đã chủ động nhận thua rời sân, hơn nữa có Mặc Vân, Lăng Vũ cùng với Cơ Lăng Tuyết ủng hộ, dù Mục Phong không tình nguyện, cũng đành phải chính thức tuyên bố người cuối cùng đảm nhiệm chỉ huy sứ ngoài biên chế.
Lương Siêu!
Mà khi cái tên này vang vọng khắp quảng trường phía tây, tiếng vỗ tay thưa thớt kia chỉ chốc lát sau đã trở nên dày đặc, ồn ào đến đinh tai nhức óc!
Ở Võ Minh, thực lực vi tôn.
Mà thực lực Lương Siêu bày ra lúc trước, đương nhiên đã đủ giành được sự tôn kính của mọi người!
"Cậu đi theo ta."
Lúc này, bên tai Lương Siêu đột nhiên truyền đến một đạo giọng nữ lạnh nhạt, theo bản năng nhìn về phía Cơ Lăng Tuyết đã xoay người rời đi, do dự một chút liền đuổi theo.
Chừng 20 phút sau.
Bọn họ đi tới một chỗ đặc biệt tao nhã, dưới sự ra hiệu của Cơ Lăng Tuyết, hắn lại cùng nàng đi vào phòng.
Sau khi đi vào Lương Siêu mới phát hiện, đây là một căn phòng ngủ!
Lại nhìn Cơ Lăng Tuyết ngồi bên giường, lúc này đang mở to mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, ngay cả vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên có chút phức tạp, Lương Siêu luống cuống....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...