Mễ Lặc: “…”
Sau một hồi không nói nên lời, gã ôm trán lắc đầu than thở: “Mộ Vân Thao, có một câu nói rất đúng với ông.”
“Không muốn chết thì đừng tự gây rắc rối.”
“Vốn dĩ nể tình trước đây ông đã từng đối tốt với tôi nên tôi còn định cầu xin chủ thượng cho ông nhưng hiện tại hoàn toàn không cần thiết nữa.”
Nghe vậy, Mộ Vân Thao sửng sốt vì ông ta hoàn toàn không hiểu Mễ Lặc đang nghĩ gì.
Cho dù hiện tại bọn họ không cầu xin cho ông ta thì chí ít cũng bày ra dáng vẻ khó xử và thương lượng với ông ta chứ? Không ngờ lại còn kiêu ngạo như vậy?
Lúc này, Lương Siêu đột nhiên bật cười.
“Có một chuyện ông còn chưa biết, người của tổng bộ Vũ Minh đang trên đường tới đây, trong đó còn có một vị trưởng lão có quan hệ rất thân với ông đấy.”
“Cái gì?”
Mộ Vân Thao nhíu mày, ông ta có cảm giác mờ mịt.
“Tên họ Lương kia, rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Ông ta vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền tới.
Mộ Vân Thao cùng với người Mộ gia ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khoảng 10 người đang tiến vào từ đường.
Người tới đều là trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh, bao gồm cả vị trưởng lão Liễu Long có quan hệ rất tốt với Mộ Vân Thao.
Người đi đầu chính là người mà Mộ Vân Thao có muốn gặp cũng không gặp được, một trong hai vị trưởng lão trừng phạt của tổng bộ Vũ Minh, kiếm tôn giả Mặc Vân!
“Bái kiến Mặc trưởng lão, hân hạnh được gặp ngài.”
Mộ Vân Thao vội vàng khom lưng hành lễ trước Mặc Vân.
Có thể thấy đối phương không hề để ý tới ông ta, thậm chí còn không thèm nhìn ông ta lấy một cái nên ông ta chỉ đành xấu hổ nhìn về phía Liêu Long.
“Anh Liêu, mọi người…”
“Ai là anh của ông? Đừng có bắt quàng làm họ với tôi!”
Lúc này, Liêu Long ngắt lời ông ta, trực tiếp phủi sạch quan hệ.
Trong lòng Mộ Vân Thao khẽ run, đột nhiên ông ta có dự cảm không lành.
Ngay sau đó, ông ta trông thấy Mặc Vân cười chào hỏi với Lương Siêu!
“Thằng nhóc này, mới mấy ngày không gặp mà cậu lại đột phá rồi?”
“Nếu như cậu gia nhập vào Vũ Minh thì thằng nhóc biến thái ở Long đường kia sẽ không còn cô đơn nữa.”
“Mặc trưởng lão khen quá lời rồi, chỉ là vãn bối gặp may mắn mà thôi.
Chứ với tốc độ như bình thường thì có lẽ giờ này sang năm tôi cũng không đột phá được.”
“Ầy, không cần phải tỏ ra khiêm tốn với ta.”
“Vận may cũng là một loại thực lực.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ như chốn không người, trong lòng Mộ Vân Thao lại càng hoảng hốt.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được mà nói: “Mặc trưởng lão, tên này là thuật sĩ tà môn!”
“Cậu ta, cậu ta với ma cà rồng Mễ Lặc có quan hệ chủ tớ.
Hơn nữa, tên Mễ Lặc này chỉ mới mấy ngày đã đạt tới cấp bậc vua ma cà rồng, chắc chắn hắn ta đã hút không ít máu của các huyền vũ giả!”
Mặc Vân chỉ liếc ông ta một cái, cũng không hề để ý tới ông ta.
Liêu Long hừ lạnh một tiếng nói: “Tên họ Mộ kia, ông thì biết cái gì? Đứng đây nói năng linh tinh!”
“Máu mà hắn hút không phải là máu của huyền vũ giả mà là máu của ma cà rồng, thậm chí hắn còn giết được cả vua ma cà rồng.”
“Cho nên nói thẳng ra thì hắn còn có công đối với Vũ Minh, thậm chí là có công với cả Viêm Hạ.
Còn Lương Siêu là chủ thượng của người có công thì có vấn đề gì?”
Mộ Khuynh Tuyết: “…”
Cô ấy mở to mắt nhìn Lương Siêu đang cười ở bên cạnh, thầm nghĩ rốt cuộc đây là chiêu trò gì?
Làm như này cũng được sao?
Thế nhưng Mộ Vân Thao lại giật giật khóe miệng, điên cuồng lắc đầu.
“Không, không thể nào!”
“Chuyện đó là không thể! Chuyện đó quá vô lý! Tôi…”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Thậm chí một vài thành viên của Long đường đều có thể làm chứng.”
Mặc Vân đột nhiên mở miệng khiến cho Mộ Vân Thao ngã ngồi xuống đất, sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, môi run rẩy…
Hiện tại ông ta đã hiểu vì sao trước đó Lương Siêu và Mễ Lặc hoàn toàn không hề sợ hãi tí nào và cũng hiểu được mục đích mấy vị trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh tới đây.
Chính là để thể hiện lập trường cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Mộ gia!
Không đúng, chính xác là cắt đứt quan hệ với ông ta để Mộ Khuynh Tuyết chính thức lên nắm quyền, tiếp quản Mộ gia thì Vũ Minh vẫn sẽ tiếp tục là chỗ dựa vững chắc của Mộ gia…
Không chỉ ông ta hiểu được điều đó mà giờ phút này, tất cả người Mộ gia đều hiểu được điều đó.
Mấy lão già trước đó còn phản đối và nhục mà Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại không quản mặt mũi quỳ xuống trước mặt Mộ Khuynh Tuyết để tỏ lòng trung thành!
“Tôi tình nguyện ủng hộ Mộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ Mộ gia!”
“Trước đây khi khi cha của Mộ Khuynh Tuyết còn sống, tôi đã nhìn ra ông ấy chính là rồng trong đám người cho nên chắc chắn Khuynh Tuyết cũng là người rất xuất sắc! Tôi cũng ủng hộ Khuynh Tuyết trở thành gia chủ!”
“Đạo đức của Mộ Vân Thao bại hoại, lòng lang dạ sói nên bị kết án tử hình tại chỗ!”
“...”
Có mấy lão già này dẫn đầu, những người khác của Mộ gia cũng lần lượt quỳ xuống, đặc biệt là những người trước đó ác ý nhắm vào Mộ Khuynh Tuyết, hiện tại bọn họ tranh nhau cúi người trước Mộ Khuynh Tuyết!
Nhìn thấy vị trí gia chủ của Mộ Khuynh Tuyết đã được bảo đảm vững chắc, Mộ Vân Thao cảm thấy mình như đang mơ.
Tất cả những vinh hoa phú quý và quyền lực mà ông ta hưởng thụ trước đó đều hóa thành bọt nước chỉ trong phút chốc…
Lúc này, Mộ Khuynh Tuyết chậm rãi đứng lên và chỉ thẳng vào Mộ Vân Thao với vẻ phẫn hận.
“Bây giờ ông đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cha mẹ tôi trước khi chết chưa!”
“Cảm giác này không hề dễ chịu nhỉ!”
“Cha của tôi là anh em ruột thịt với ông nhưng lại bị giết vì sự ghen tị của ông.
Còn mẹ của tôi là em dâu của ông cũng bị giết chỉ vì ông thèm muốn sắc đẹp của bà ấy!”
“Ông là đồ súc sinh! Hiện tại tôi muốn băm vằm ông ra để báo thù cho cha mẹ của tôi!”
Mộ Vân Thao lấy lại tinh thần, ngửa đầu cười điên dại.
“Ha ha ha!”
“Mộ Khuynh Tuyết, mày chỉ là một con điếm.
Nếu không dựa vào Lương Siêu thì mày làm gì phải đối thủ của tao?”
“Vì ngày hôm nay, chắc chắn mày đã hầu hạ Lương Siêu đủ kiểu rồi đúng không? Đúng là đê tiện y như mẹ của mày!”
Nghe vậy, sắc mặt của Lương Siêu trở nên lạnh lùng.
Chợt Mộ Vân Thao nhìn về phía hắn và nở nụ cười biến thái.
“Thằng nhãi họ Lương kia, ông đây thực sự hối hận vì trước đây không diệt cỏ tận gốc.”
“ 5 năm trước…”
“Nếu như làm việc cẩn thận hơn chút, đào ba thước đất tìm được mày thì tao đã đưa mày đi đoàn tụ với cha mẹ mày luôn rồi, chứ làm sao mày còn có ngày hôm nay?”
Ánh mắt của Lương Siêu sững sờ trong giây lát, thân ảnh dịch chuyển ngay lập tức tới chỗ Mộ Vân Thao và bóp cổ ông ta.
“Người diệt Lâm gia chính là ông?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...