Truyền Nhân Thiên Y


"Lương Siêu..."
"Ban đầu tưởng rằng chí ít mười mấy con Kim Giáp Hổ có thể tạo thành chút uy hiếp với mày, không nghĩ tới chẳng những biến thành đá mài đao, cuối cùng còn bị mày diệt sạch."
"Thực lực của mày thật sự khiến tao bất ngờ."
Than nhẹ một tiếng xong, Phương Lệ lại cười một tiếng, gằn giọng thì thầm: "Chẳng qua cũng không đáng kể, cũng chỉ có thằng nhãi ngốc Diệp Tiêu mới cảm thấy vườn động vật hoang dã lần này là sát cục đối với mày.

Sát cục chân chính còn ở phía sau mà."
...!
Về đến nhà, khi thấy Lương Siêu ở trần mình đầy thương tích, hai cô gái Mộ Khuynh Tuyết, Cung Vũ vẫn luôn đợi trong nhà lập tức vây lại, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Nhất là Mộ Khuynh Tuyết, gần đây bởi vì Mộ gia, tâm tình của cô luôn mất tập trung, ăn ngủ không yên, bây giờ thấy Lương Siêu như vậy thì vô thức nghĩ theo hướng Mộ gia.

"Đây là làm sao vậy? Có phải là kẻ thủ tịch Mộ gia cung phụng xuống tay với anh không?"
Lương Siêu cười khổ lắc đầu, trái lại vỗ vỗ bả vai Mộ Khuynh Tuyết, trấn an nói: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là gặp chút ngoài ý muốn ở vườn động vật hoang dã thôi."
"Nhưng lần ngoài ý muốn này giúp tôi thu hoạch được tương đối khá." Nói xong, Lương Siêu lại móc ra mấy bình thủy tinh nhỏ trong suốt từ trong túi, Cung Vũ nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm trong bình mà hiếu kì hỏi: "Thứ nhìn giống máu này là cái gì?"

"Đúng rồi, đó thật sự là máu, chẳng qua không phải là máu người, mà là máu Huyền thú rất hiếm thấy."
"Huyền thú?"
Mộ Khuynh Tuyết nhíu đôi mày lại, trước đó cô luôn làm việc cho Cổ Hiên Trai, cũng coi như kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết mức độ hiếm có của Huyền thú.

Điều kiện đầu tiên trở thành Huyền thú là trong cơ thể có được một tia huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, tinh thần và thể xác đều phải cực kỳ mạnh.

Ngay cả sư tử đực bình thường thảo nguyên, hổ Đông Bắc cũng không có điều kiện này, bởi vậy có thể thấy được độ hiếm có của nó.

Sau đó còn phải có người trường kỳ dùng Huyền khí thẩm thấu, thuần dưỡng nó, dần dà khiến trong cơ thể nó sinh ra Huyền khí, chiến lực sẽ theo đó mà tăng lên.

"Theo tôi được biết, chỉ có một ít thế lực tông môn lấy ngự thú làm chủ mới có Huyền thú, sao anh lại đụng phải? Không phải xảy ra xung đột với tông môn ngự thú đó chứ?"
Mộ Khuynh Tuyết vừa nhắc nhở như vậy thì Lương Siêu không khỏi nhắm mắt lại.

"Tông môn ngự thú? Ừm, thế thì có thể tra ra manh mối của thủ phạm phía sau màn lần này."
Trong lòng thì thầm câu nói đó, nhưng hắn lại lắc đầu nói chỉ do ngoài ý muốn đơn thuần, để hai cô gái không cần quá lo lắng.

"Lương Siêu, vậy vết thương trên người anh..."
"Không sao."
Hắn cười cười với Cung Vũ, nói: "Lát nữa tôi chuẩn bị chút dược liệu, lại dùng tinh huyết Huyền thú này làm thuốc dẫn chế tạo ra một chút đan hoàn thảo dược, ngày mai là vết thương này có thể khỏi hẳn."
"Hơn nữa không chỉ có thể khỏi hẳn, còn có được thân thể cường tráng, hiệu quả giãn mạch giãn cốt."
Nghe hắn nói như vậy, lúc này Cung Vũ mới triệt để yên lòng, đòi một phần danh sách dược liệu rồi lập tức đi ra ngoài đặt mua thảo dược.

Mà Mộ Khuynh Tuyết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ không yên lòng mà ờ một tiếng rồi quay người lên lầu trở về phòng.

Lương Nghiên thấy thế thì có chút lo âu bĩu bĩu môi.


"Anh ơi, em phát hiện hai ngày này chị Mộ cứ không tập trung, giống như có tâm sự gì, trạng thái tinh thần rất tệ."
"Có phải bị bệnh không?"
"Ừm, là bệnh."
Lương Siêu gật gật đầu, từ lúc cha mẹ Mộ Khuynh Tuyết mất, tâm bệnh này vẫn luôn giày vò cô, thẳng đến gần đây càng ngày càng nghiêm trọng!
"Vậy anh mai đi bắt mạch chị Mộ được không? Mau chữa khỏi cho chị ấy đi!"
Lương Siêu nghe vậy thì cười cười, khẽ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, nói: "Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa.

Yên tâm đi Nghiên Nghiên, tâm bệnh của chị Mộ của em sẽ nhanh chóng được chữa trị."
"Dạ." Lương Nghiên cắn ngón tay, cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

Hôm sau, giữa trưa.

Mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Lương Siêu đang ngồi xếp bằng trên giường, chỉ thấy toàn thân hắn lóe lên ánh vàng, bỗng mở mắt ra sảng khoái thở dài ra một hơi.

Hiệu quả của tinh huyết của những Huyền thú Kim Giáp Hổ kia thật sự rất mạnh, trải qua gần một ngày điều tức, tu luyện, tu vi của hắn lại tăng lên một bậc, đạt tới Thiên Tượng hậu kỳ!
Chẳng qua trong đó vẫn có không ít may mắn, lại thêm Lương Siêu là lần đầu dùng tinh huyết Huyền thú để tôi thể tu luyện, mới có hiệu quả kỳ tích như thế.


Sau này muốn dùng thủ đoạn này tăng cao tu vi cũng không dễ dàng như vậy nữa.

Hắn thoải mái tắm nước mát rửa sạch dơ bẩn trên người, vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ, chuẩn bị đến Kim Ngọc Đường tiếp tục ngồi xem bệnh, nhưng vừa ra cửa thì đã gặp một ông lão đi chân đất vỗ bụng đi tới từ đối diện.

Tạo hình hiếm thấy này làm Lương Siêu nhận ra thân phận của đối phương, chính là kẻ mà thủ tịch Mộ gia cung phụng, từng được Miller miêu tả mấy lần, Hồ Thiên Trì.

Mẹ nó.

Mình còn chưa có hành động mà đối phương đã phái người đánh đến tận cửa rồi? Dù là đi tìm đường chết cũng không nên vội vã như vậy mới đúng?
Mà Hồ Thiên Trì đã thông qua mạng lưới quan hệ của Mộ gia điều tra cẩn thận một thời gian cũng nhận ra Lương Siêu, hai người cùng dừng bước.

Bốn mắt nhìn nhau, lập tức kích động ra vô số ánh lửa, khiến bên ngoài biệt thự tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui