Truyền Nhân Thiên Y


Nội đường, Lương Siêu đỡ Diệp Khuynh Thành lên giường, đang muốn bắt mạch cho cô thì Diệp Khuynh Thành lại bắt lấy cổ tay hắn ngăn lại, làm Lương Siêu sững sờ.

"Cô làm gì vậy?"
"Trước khi chẩn bệnh cho tôi, anh phải nói trước cho tôi biết là chuyện trước đó tôi nói anh đã hiểu chưa?"
"A? Cái gì?"
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành không khỏi trở nên lạnh đi mấy phần, nói: "Tôi mời anh đến Nhuận Tinh chúng tôi làm phó giám đốc, chuyên phụ trách nghiên cứu phát minh, chế tạo loại thuốc mới.

Trước đó tôi đã nói qua, chờ chừng nào anh nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi."
"À." Lương Siêu lập tức nhớ ra, thầm nói cô gái này cũng thực hiếm thấy, mấy ngày nay mình không tìm đến, cô ta cũng cố kiềm nén mà không liên lạc với mình.

"Cái kia, chuyện này ấy à, đầu tiên tôi muốn cảm ơn ý tốt của Diệp đổng sự.

Chẳng qua...!Tôi cảm thấy vẫn nên trực tiếp cầm hôn thư từ chỗ cô rồi rời đi, vậy càng thích hợp với tôi hơn."
Nghe xong, Diệp Khuynh Thành khẽ nhướng mày liễu, lập tức hất tay Lương Siêu ra.


"Xem ra anh còn không nghĩ kỹ, hôm nay bệnh của tôi cũng không cần trị, chờ anh nghĩ xong rồi nói sau."
Móa!
Đây là thao tác gì?
Lương Siêu sững sờ, đây không phải ép gái nhà lành làm gái, a không, là ép mình chấp nhận mời chào của cô ta, làm việc trong công ty dược nhỏ bé đó à!
Sau đó Diệp Khuynh Thành cố ngồi dậy từ trên giường, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì hai chân đã bắt đầu nhũn ra, hơi ôm trán lảo đảo suýt nữa đã ngã sấp xuống.

Thấy thế, Lương Siêu nhíu nhíu mày, không còn gì để nói.

Hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn kéo Diệp Khuynh Thành lại, lập tức bị Diệp Khuynh Thành phản kháng kịch liệt.

"Anh, anh thả ta ra!"
Con mẹ nó?
Trước đó sao không nhìn ra tính tình cô nàng này hung hăng như thế?
Trong nhất thời Lương Siêu cũng lên cơn nóng giận, lập tức đẩy Diệp Khuynh Thành lên giường, đi sang ngồi một bên dùng sức đè cô lại, bắt mạch cho cô.

"Anh..."
"Ngậm miệng! Có bệnh phải trị, đạo lý thô thiển như thế mà cô cũng không hiểu à? Con gắn tính tình bướng bỉnh như cô coi chừng sau này không gả ra được!"
"Anh! Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả!"
Diệp Khuynh Thành trợn mắt hạnh lên, xấu hổ nhìn chằm chằm Lương Siêu, nhưng nhìn thấy hắn hoàn toàn không để ý đến mình mà chuyên tâm xem bệnh bắt mạch thì cô cũng từ từ đè nén lửa giận, không phản kháng nữa.

Một lát sau, Lương Siêu lại nhíu mày, mạch tượng của Diệp Khuynh Thành lúc nhanh lúc chậm, tán loạn không đều, nhịp hỗn loạn giống như hình dạng dây thừng.

Cái này chính là một trong thất quái mạch tượng điển hình trong Trung y, Giải Tỏa Mạch!
Mà người có mạch tượng này chứng tõ tinh huyết kiệt quệ, tâm lực dần suy nhược!
Phần lớn đều xuất hiện trên người già bảy tám mươi tuổi, trước đó Lương Siêu chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không đến ba mươi như Diệp Khuynh Thành lại có mạch tượng này!
Nói đơn giản một chút, Diệp Khuynh Thành vất vả lâu ngày thành bệnh, quá kiệt quệ!
"Trước đó cô chưa từng đi khám bác sĩ à? Vẫn luôn dùng thuốc giảm đau để đè nén bệnh tình, làm dịu đau đớn?" Trong tiếng nói của Lương Siêu mang theo chút oán trách.


"Ừm."
Diệp Khuynh Thành gật đầu, sau đó bị mắng một câu.

"Ẩu tả! Cô biết bệnh tình hiện giờ của mình nặng đến mức nào không? Cứ tiếp tục như vậy thì không đến nửa năm một năm thì tâm lực của cô sẽ triệt để suy kiệt, đến lúc đó đi bệnh viện cũng vô dụng! Lại kéo dăm ba tháng sau, rất có thể sẽ chết đột tử!"
"Công việc thật sự quan trọng với cô như vậy sao? Còn quan trọng hơn mạng của mình à?"
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành liên tục thay đổi, cuối cùng hờ hững hừ một tiếng: "Đâu ra khoa trương như anh nói chứ, chẳng qua là đau nửa đầu thôi, tùy tiện uống viên thuốc..."
"Chẳng qua là? Rốt cục cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nói cho cô biết, hiện tại cô đã thành bệnh nhân của tôi, mọi chuyện đều phải nghe tôi nói!"
"Bắt đầu từ hôm nay, lập tức tĩnh dưỡng, không được làm bất cứ chuyện gì nữa, giao công việc của cô cho người khác, xí nghiệp Nhuận Tinh lớn như thế, người tài ba cũng không chỉ có mình cô."
Nhưng Lương Siêu vừa nói xong thì đã bị Diệp Khuynh Thành phản đối mãnh liệt.

"Không có khả năng.

Hiện tại Nhuận Tinh chỉ có ánh hào quang mặt ngoài, thật ra đã nguy như trứng chồng, trong giai đoạn này tôi tuyệt đối không thể buông tay."
"Cô gái này, vậy cô có biết cô tiếp tục làm công việc cường độ cao như vậy nữa thì kết quả..."
"Cho dù thật sự như anh đã nói." Diệp Khuynh Thành cắt ngang lời hắn, nói: "Cho dù tôi liều mạng mình, cũng sẽ không buông tay."
Giọng điệu cứng rắn không cho phép thay đổi, ánh mắt kiên định quyết tâm, tất cả đều làm Lương Siêu không lời nào để nói, cuối cùng đành phải thở dài một tiếng, lựa chọn thỏa hiệp.

"Được thôi, dù sao mạng là của cô, tự cô quyết định vậy.”
"Chẳng qua thân là thầy thuốc, tôi vẫn còn muốn khuyên cô một câu, cố hết sức giảm bớt công việc, mỗi ngày ít nhất phải ngủ đủ sáu giờ."

"Cách mỗi hai ngày, phải đến chỗ của tôi xoa bóp một lần, như thế cô còn có thể sống lâu thêm mấy năm, Nhuận Tinh của cô cũng có thể đi càng thuận lợi, càng ổn định, đúng không?"
Nghe Lương Siêu nói như vậy, Diệp Khuynh Thành lại không phản bác nữalập tức hỏi: "Mỗi lần xoa bóp cần thời gian bao lâu?"
"Khoảng một hai giờ tùy tình huống."
"Một hai giờ..." Diệp Khuynh Thành thì thầm tính toán, sau đó đột nhiên nói: "Sáu tiếng quá dài, năm tiếng đi, mỗi ngày tôi chỉ có thể đảm bảo ngủ năm tiếng."
Lương Siêu: "..."
Mẹ nó, đây còn là người nào? Nói chuyện với bác sĩ mà còn dùng bộ dạng như buôn bán, còn cò kè mặc cả?!
Lương Siêu cố nén xúc động đuổi cô gái này đi ra, rất bất đắc dĩ gật đầu cười: "Được rồi, thời gian cũng là của cô, cô định đoạt!"
"Ừm." Lúc này Diệp Khuynh Thành mới hài lòng gật đầu, chợt nhắm mắt lại, nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy Lương Siêu có hành động, không khỏi lại mở mắt ra lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

"Không phải anh phải xoa bóp à? Bắt đầu đi chứ?"
"À." Lương Siêu gật gật đầu, lập tức nhẹ ho hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, ra hiệu mời Diệp Khuynh Thành.

"Bây giờ bệnh tình của cô đã rất nặng, nhất định phải dán da thịt xoa bóp mới có hiệu quả trị liệu, cho nên, xin..."
"Cởi áo trước đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận