Truyền Nhân Thiên Y


Một lúc sau, Lương Siêu đi ra khỏi Kim Ngọc Đường rồi đi đến chỗ Mộ Khuynh Tuyết đang ngồi ở một góc và vỗ vai cô.

Mộ Khuynh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cô mím môi, lau khóe mắt rồi gượng cười nói: “Anh đã châm xong cho Vương Mặc kia rồi sao? Anh có muốn về nhà không?”
“Được rồi, về nhà thôi.”
“Ừm, anh cứ về trước đi.

Cách phố Trung y không xa có một công viên nhỏ có cảnh đêm rất đẹp nên em muốn tới đó đi dạo một chút.”
“A…”
Lương Siêu lắc đầu cười nói: “Anh thấy không phải em muốn đi dạo thư giãn mà là chờ anh đi rồi không từ mà biệt rời đi đúng không?”
Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lương Siêu.

“Em còn không muốn nói thật sao? Còn muốn tiếp tục giả bộ ư?”
“Bắt đầu từ khi nào mà em lại bắt đầu trở nên như vậy? Khí chất mê người trước kia của em đâu rồi? Muốn khóc thì cứ khóc ra thôi!”
“Anh, anh biết hết rồi sao?”

“Ừm, em quên rằng vị quỷ hút máu kia của Mộ gia đang làm việc cho anh sao? Vừa rồi gã ta gọi điện tới nói hết mọi chuyện với anh rồi.”
“Hu hu!”
Nhất thời Mộ Khuynh Tuyết không thể nhịn được, cô liền nhào vào trong ngực Lương Siêu và bắt đầu khóc lớn!
Cho dù trước đây cô có quyến rũ hay xinh đẹp như thế nào thì giờ phút này, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ.

Cô cũng chỉ là một cô bé đáng thương, chịu nhiều ấm ức ở bên ngoài nhưng lại không có cha mẹ là chỗ dựa…
Thấy vậy, Lương Siêu khẽ vỗ sau lưng cô an ủi.

Chờ đến khi cô ổn định lại tâm trạng của mình một chút thì mới khẽ hỏi: “Mộ gia lại giở trò cũ sao?”
“Vâng.”
Mộ Khuynh Tuyết hung hăng gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này bọn họ còn lợi hại hơn, uy hiếp em nếu như trong vòng 1 ngày không trở về Mộ gia thì sẽ…”
“Bọn họ không những đốt bài vị của cha mẹ em rồi vứt tro cốt của cha mẹ đến nơi hoang dã mà còn phái cung phụng của Mộ gia đuổi tận giết tuyệt những người bạn xung quanh em nữa!”
“Ồ.”
Lương Siêu gật đầu, thủ đoạn của Mộ gia đều nằm trong dự đoán của hắn.

“Nghe nói tất cả chuyện này đều do gia chủ của Mộ gia, Mộ Vân Thao ra lệnh đúng không?”
Mộ Khuynh Tuyết yên lặng gật đầu, Lương Siêu lập tức cười khẽ nói: “Tuy rằng cha mẹ đều đã chết, sư phụ lại không thể ở ngay bên cạnh làm chỗ dựa cho em nhưng em vẫn còn có anh ở đây.”
“Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây thì Mộ gia sẽ không động vào được một sợi tóc của em đâu.”
Sau khi nghe lời này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng sau đó cô lại cảm thấy lo lắng.

“Em rất cảm kích lòng tốt của anh nhưng vị thủ tịch cung phụng kia của Mộ gia chính là cường giả Kim đan sơ cấp, anh không phải là đối thủ của ông ta đâu.”
“Em không cần lo chuyện này.”
Nói xong, Lương Siêu vươn vai: “Vốn dĩ anh chỉ muốn đòi công đạo từ Mộ gia giúp em nhưng xem ra hiện tại Mộ gia không còn thuốc chữa nữa rồi.”
“Nếu đã thế thì…”
“Giết sạch đi.”
Mộ Khuynh Tuyết: “…”
Nếu như không phải thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lương Siêu thì cô nhất định còn tưởng rằng người này đang đùa với mình.


Một Mộ gia khổng lồ như thế dựa vào việc hấp thu tiền tài từ Cổ Hiên Trai nên số tài sản đã lên tới hàng chục tỷ!
Ngoài ra bọn họ còn có rất nhiều người quen là ông trùm của các giới với thực lực cực mạnh!
Hơn nữa, bọn họ còn có cao thủ Kim Đan như Hồ Thiên Trì sẵn sàng cống hiến vì gia tộc!
Một mình Lăng Siêu có thể giết được cả gia tộc sao?
Không phải hắn nói đùa đấy chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Mộ Khuynh Tuyết, Lương Siêu nhún vai trêu ghẹo: “Em đừng nhìn anh như thế, mặc dù em đã tiếp xúc cùng với anh một khoảng thời gian nhưng thực lực của anh vượt xa so với tưởng tượng của em đấy.”
Mặc dù hiện tại tâm trạng của Mộ Khuynh Tuyết không được tốt nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của hắn cũng khiến cho cô cảm thấy vui hơn hẳn, cô nhịn không được ôm lấy cánh tay hắn.

“Được, nếu như anh thật sự diệt được Mộ gia thì đến lúc đó, cho dù anh có thế nào thì em cũng sẵn sàng hy sinh tính mạng vì anh.”
“Anh, như vậy có được không?”
Thấy Mộ Khuynh Tuyết phục hồi dáng vẻ quyến rũ như xưa, tuy ngoài mặt Lương Siêu không biểu hiện gì nhưng toàn thân lại nổi da gà!
Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết dùng tất chân của mình quàng lên cổ Lương Siêu, sau đó hai tay nắm lấy thắt lưng của hắn…
Cuối cùng, Lương Siêu không chịu nổi trước một loạt sự công kịc điên cuồng như thế này nên hắn vội vã rời đi và đương nhiên là không quên kéo Mộ Khuynh Tuyết đi cùng.

Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Mộ Khuynh Tuyết đi lên, Lương Siêu lập tức ôm lấy eo của cô rồi ném lên giường tròn lớn trong phòng.

“Mấy ngày nữa, em ở nhà cho anh, tất cả mọi chuyện đều có anh lo hết rồi.”

“Vâng.”
Mộ Khuynh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Khi cô đang định cởi quần áo thì nghe thấy tiếng đóng cửa.

Sau khi mỉm cười, trên mặt lại lộ vẻ khổ sở cùng vướng bận…
So với việc lo lắng linh hồn cha mẹ đã chết, cô lại càng lo lắng cho Lương Siêu hơn.

Cô lo rằng vì bảo vệ mình, giúp mình mà hắn gặp nguy hiểm tính mạng!
“Cha, mẹ…”
“Trong lòng con gái hiện giờ rất loạn, lỡ như Lương Siêu xảy ra chuyện gì không may…”
“Con gái thật sự không biết nên làm gì tiếp bây giờ.

Cầu xin cha mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho Lương Siêu luôn luôn bình an, gặp dữ hóa lành…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui