Truyền Nhân Thiên Y


“Tên nhóc này, được rồi, đừng kêu nữa.”
Lăng Vũ cười ha ha nói: “Với tính cách của tên kia như vừa rồi, nếu như hắn thật sự có ác ý thì hiện tại cậu đã vô cùng thê thảm rồi.”
“Xì.”
Lương Siêu xì một tiếng, ho khù khụ hai tiếng rồi lau đi vết máu trên miệng.

“Ông Lăng, tôi biết người vừa rồi không có ý xấu nhưng hành vi của hắn thật sự khiến người khác tức giận.”
Lăng Vũ ngẩn người, sau đó ông ta vuốt râu cười ha ha như thể đồng ý với lời nói của Lương Siêu.

Sau khi khoanh chân ngồi tại chỗ điều chỉnh hơi thở, Lương Siêu vẫn chưa rời mắt khỏi Lăng Vũ: “Tôi từng nghe Khương Nhu nói rằng ông từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải không?”
“Ừm.”
Lăng Vũ gật gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt đi đôi chút.

“Gần đây, nhóm ninja của Anh Hoa quốc bắt đầu không yên phận.”
“Trước đó, ta đã từng bí mật thông báo đã có rất nhiều cao thủ lén lẻn vào Viêm Hạ.

Thậm chí còn có một nhóm tinh nhuệ đã lẻn vào đế kinh, không biết bọn họ đang giở trò gì.”
“Ồ?”
“Vậy kết quả ra sao?”
“Kết quả là những ninja lẻn vào đế kinh đều bị ta giết và đuổi đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mục đích của bọn họ.”
Nói xong, Lăng Vũ còn duỗi eo, nhếch miệng cười nói: “Chuyện này cũng có một phần công lao của cậu.

Nếu như không nhờ cậu chữa thương cho ta thì e rằng ta cũng không đủ sức đấu với đám ninja đó.”
“Chuyện nên làm ạ.”
Lương Siêu mỉm cười và yêu cầu Lăng Vũ quay lại sau 2 ngày để tiếp tục điều trị vết thương.

“Vẫn muốn ông già này tới tìm sao? Sao cậu không tới thẳng tổng bộ Vũ Minh tìm ta.”

“Như vậy cũng được mà.”
Lương Siêu vội khoát tay, nói: “Tôi không thân quen gì với người của tổng bộ Vũ Minh.

Đêm nay gặp phải vị kiếm giả kia đã đành, trước đây còn có…”
“À, người đó tên là Chung Kình.

Lỡ như anh ta lại đến bắt lỗi, còn tôi lại khiến cho anh ta bị thương rồi lại lôi kéo sư phụ tới trả thù thì chắc ngay cả chỗ khóc cũng không còn mất.”
Nói đến người này, Lương Siêu còn giả bộ bản thân mình đáng thương lắm.

Đồ đệ người ta bị bắt nạt, sự phụ liền ra mặt ngay.

Còn sư phụ của mình ở đâu chứ?
E rằng đã sớm quên đệ tử của mình từ lâu rồi.

Giờ phút này ở trên núi, không chừng còn đang nhìn lén quả phụ nào trong thôn đang tắm rửa ấy chứ!
“Chung Kình?’
“Ha ha ha!”
Lăng Vũ bật cười, trong lòng cảm thấy thú vị.

Một người được công nhận là thành viên biến thái nhất của tổng bộ Vũ Minh.

Còn một người có tài năng tuyệt vời có xuất thân từ dòng dõi Thiên y!
Nếu như hai người này thật sự gặp nhau thì trận chiến này sẽ kích thích lắm đấy!
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lăng Vũ uống không ít rượu rồi mới rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.

Vết thương của Lương Siêu đã gần khỏi.

Hắn tham dự buổi đấu giá đất của trang viên Thiên Hồ cùng với hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan do chính quyền thành phố tổ chức.

Khi Lương Siêu vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

“Tên này không phải là bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành hay sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn.

Hiện tại có không biết bao nhiêu thiếu gia danh gia vọng tộc đang tìm hắn, thế mà hắn không biết điều rút lui mà còn dám xuất hiện ở đây?”
“Hừ, cứ chờ xem, tin tức hắn xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài thôi.

Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”
“Đúng vậy, e rằng lần này, thằng nhãi này không thể thoát thân được rồi.”
“...”
Nghe thanh âm của mọi người bàn tán xôn xao xung quanh, Liễu Băng Loan nhíu mày, định mở miệng nói.

Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Lương Siêu đã ngăn cản.

“Anh rể!”

“Sao anh lại ngăn cản em? Chẳng lẽ anh không thấy những chuyện vớ vẩn này phiền phức sao?”
Liễu Băng Khanh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu không nói được gì của Lương Siêu, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần chấp nhặt với bọn họ, mục đích tới đây của chúng ta là tới giành đất, tốt nhất là đừng rước thêm chuyện.”
“Vâng.”
Liễu Băng Loan chỉ đành nhẫn nhịn.

20 phút trôi qua.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Khi người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra mức giá khởi điểm là 300 triệu nhân dân tệ, đám đông lập tức bắt đầu tranh giành, giá đất tăng lên theo một đường thẳng!
Một lát sau, giá đã bị đẩy lên gần 2 tỷ!
Mới đầu, Lương Siêu và Liễu Băng Khanh vẫn chưa ra giá.

Một lúc sau khi giá đã lên tới 3 tỷ, gần nửa mọi người bắt đầu dừng lại thì Liễu Băng Khanh mới bắt đầu ra giá.

Cô nâng thẳng lên 4 tỷ cho thấy quyết tâm giành được miếng đất!
Toàn bộ hội trường yên tĩnh, mọi người nhìn ba người Lương Siêu với vẻ kỳ quái.

Hiện tại đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió mà vẫn kiêu ngạo như thế?
Thế nhưng cũng chỉ yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu có người tiếp tục trả giá.

4,05 tỷ.

4,08 tỷ!
“4,1 tỷ!”
“Tôi ra giá 4,2 tỷ!”
“...”
“5 tỷ.”
Liễu Băng Khanh lại giơ tấm bảng lên khiến cho mấy người đang ra giá cau mày.

Sau khi suy nghĩ một lúc liền từ bỏ việc ra giá.

Đối với bọn họ, mặc dù trang viên Thiên Hồ có tiềm năng phát triển rất lớn và có thể xây dựng lại thành một khu biệt thự cao cấp nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một nơi không được may mắn.


Vẫn còn nhiều yếu tố chưa xác định được nên ra giá 4 tỷ là đã quá lắm rồi.

5 tỷ?
Đó là lỗ chứ lãi gì!
Hoàn toàn không hiểu bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành mắc bệnh thần kinh gì, có lẽ chỉ đang quậy phá mà thôi!
Người điều khiển cuộc đấu giá nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đếm ngược.

“5 tỷ lần 1.”
“5 tỷ lần 2!”
“5 tỷ lần…”
Ngay khi còn chưa nói hết câu, một tiếng cười truyền tới.

“6 tỷ.”
“Bất cứ ai cũng không được tranh giành miếng đất này với bổn thiếu gia.”
Người điều khiển cuộc đấu giá đang định đập chùy xuống thì nghe thấy tiếng cười và nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc sang trọng, tay cầm quạt xếp đi vào.

Nhìn thấy người này, hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan không nể mặt mà chỉ thẳng mũi mắng chửi.

“Cái tên vô liêm sỉ này! Mau cút đi chỗ khác!”
Người tới không ai khác chính là người ‘bạn cũ’ của Lương Siêu đã dùng thủ đoạn hiến thân bẩn thỉu để ép buộc hai chị em đầu hàng.

Tả Khiêm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận