"Dừng tay!" Lương Siêu lập tức quát lạnh một tiếng, dẫn tới tất cả nhân viên phục vụ và chưởng quầy trong tiệm đều nhìn lại.
"Các người mở y quán lại đuổi người bệnh ra ngoài như heo chó? Ai có thể đứng ra giải thích cho tôi đây là đạo lý gì?"
"Hừ, thằng ranh hỉ mũi chưa sạch như mày thì biết cái gì? Bớt đứng đây ăn nói linh tinh!"
Chưởng quầy lạnh mặt đứng dậy, vừa chỉ những người bệnh ăn mặc mộc mạc, thậm chí còn có vài người không khác gì ăn mày và nói: "Thằng nhãi, mày biết bọn họ là những người ai không?"
"Nói cho mày biết, trước đây không lâu, những danh y thánh thủ tham gia cuộc thi Trung y đều từng chẩn trị cho bọn họ, nhưng đều bó tay toàn tập với bệnh của họ, xem như đã tuyên án tử hình!"
"Một đám người sắp chết như thế chặn trước y quán của tao, mặc kệ là đến bốc thuốc hay đến chữa bệnh đều không may mắn, ai thấy cũng chạy đến nhà khác, vậy tụi tao còn kiếm tiền thế nào nữa!"
Nghe xong, Lương Siêu càng khinh thường.
"Giờ tôi cũng không rõ rốt cuộc các người là thầy thuốc hay là thương nhân? Treo bảng hiệu y quán lớn như vậy, không suy xét đi cứu người bệnh thế nào mà trong đầu lại đầy chuyện kiếm tiền? Thầy thuốc cũng kiêm cứu tế thiên hạ, câu nói này thầy của ông không dạy qua à?"
Lương Siêu nói xong thì những người bệnh kia lập tức phụ họa, chỉ vào chưởng quầy y quán kia mà chửi mắng.
"Im ngay! Đều im miệng cho tao!"
Chưởng quầy kia đỏ mặt hét lớn hai câu, phẫn uất âm trầm nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Thằng nhãi, rốt cục mày tới đây làm gì! Dám châm ngòi thổi gió trên địa bàn của tao? Còn dám dạy dỗ trước mặt mọi người? Mày cho rằng mình là ai!"
"Tôi không là ai cả, là đồng hành của ông thôi, cũng là một thầy thuốc Trung y." Vừa nói xong Lương Siêu liền ý thức được có chút không đúng, lập tức vỗ trán và nói: "A không đúng, với đức hạnh của ông thì không xứng tự nhận là thầy thuốc Trung y, càng không xứng làm đồng hành của tôi."
"Mày!"
Chưởng quầy bị nói đến giận dữ, mà những người bệnh trước đó lập tức bao vây lấy Lương Siêu như ong vỡ tổ.
Bọn họ thấy người trẻ tuổi này thiện lương chính nghĩa như thế, hơn nữa còn là một bác sĩ Trung y, nghiễm nhiên đã coi hắn là cây rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
"Bác sĩ, mau cứu tôi, cầu xin anh mau cứu tôi! Ta mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa muốn chết!"
"Cả tôi nữa, tuy bà già này đã hơn bảy mươi, sống đủ, nhưng còn muốn tích lũy tiền hưu cho cháu trai mua nhà cưới vợ, tôi cũng không thể chết..."
"Xin tiểu thần y mau cứu mẹ tôi đi! Trước đó tiền của cả nhà chúng tôi đều tiêu sạch trong bệnh viện rồi! Một vạn này là số tiền còn sót lại sau khi bán nhà của chúng tôi..."
"Đều cho anh! Chỉ xin anh có thể cứu mạng mẹ tôi! Cho dù, cho dù chỉ kéo dài được ba năm năm cũng được!"
"..."
Nhìn từng ánh mắt tràn ngập chờ mong bắn về hướng mình, Lương Siêu thở nhẹ một hơi, hắn không tìm ra bất cứ lý do nào để từ chối.
Thế là hắn đặt mông ngồi xuống ghế bác sĩ chuyên môn trên sảnh, chưởng quầy thấy thế thì lại giận dữ.
"Thằng nhãi, mày muốn làm gì! Chỗ của tao không phải nơi mày có thể làm ẩu, xéo đi nhanh lên!"
"Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, tao chỉ cho mày ba giây, mày vẫn không cút thì đừng trách tao bảo bọn nhân viên đập mày một trận rồi quăng ra ngoài!"
Chát!
Lương Siêu lười nói nhảm với ông ta, lập tức móc thẻ ngân hàng ra đập lên trên bàn.
"Hiện tại ông có thể rút ra từ thẻ này 10 vạn, tạm thời coi như tôi bồi thường tổn thất hôm nay của ông, nhưng phải cho tôi mượn dùng nơi quý hoá này một chút.
Ông không muốn chẩn trị cho những người bị bệnh này thì để tôi làm."
Chưởng quầy bị chuyện này làm sững sờ, không thể không thừa nhận, 10 vạn rất có sức hấp dẫn đối với ông ta, ông ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ kia một lúc lâu.
"Chưởng quầy, không được!" Lúc này, một tên nhân viên đỏ mặt tía tai mà thấp giọng khuyên nhủ: "Không nói đến chuyện y thuật của thằng nhãi này cao thấp thế nào, có thể trị chết người hay không.
Chỉ bàn về chuyện những người bệnh này vốn đều là người sắp chết, lỡ như một hồi ai đó chịu không nổi chết trong quán chúng ta thì mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Không phải chúng ta trị chết cũng thành phải!"
"Đến lúc đó, sợ là bảng hiệu của chúng ta không giữa được nữa, chỉ có thể đóng cửa xả xui! Tổn thất kia không phải chỉ 10 vạn là có thể bù lại!"
Hả?
Chưởng quầy nghe xong thì cảm thấy rất có lý, lúc này cũng không nói nhảm mà trực tiếp phất phất tay về hướng bảy tám nhân viên kia.
"Được! Đuổi thằng nhãi kia đi ra cho tôi!"
Thấy thế, sắc mặt Lương Siêu "Bạch!" một tiếng biến thành lạnh lẽo, thầm mắng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cả người hắn trực tiếp vọt tới trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Hắn lập tức tung một chân hung ác đạp lên mặt đất, tạo ra một dòng khí trong nháy mắt đã vọt tới bọn nhân viên kia rồi hất bay chúng ra khỏi y quán!
"Cái này..." Chưởng quầy kia lại sững sờ, thầm nghĩ thanh niên này nhìn rất gầy, không nghĩ tới lại là người luyện võ!
Sau một khắc Lương Siêu lại nhìn về phía ông ta và hỏi: "Hiện tại, ông lựa chọn đi quét thẻ vớt không 10 vạn, hay là muốn bị tôi đánh bay ra ngoài giống như bọn này?"
Khóe miệng Chưởng quầy hơi run run, rất thức thời mà lập tức cầm tấm thẻ quét đi 10 vạn, tạm thời cho là an ủi về mặt tâm lý.
"Nếu cậu nhất định làm ẩu tả thì tôi không thể ngăn cản, nhưng chuyện quan trọng phải nói trước, một hồi nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn là trách nhiệm của một mình cậu, không có liên quan gì đến y quán cả!"
Lương Siêu mặc kệ ông ta, đã bắt đầu để những người bệnh xếp hàng, lấy ra một bộ kim châm mang theo trong người, bắt đầu lần lượt trị liệu cho bọn họ.
Người đầu tiên nhận khám là một bà lão đã hơn buốn mươi, là ung thư vú thời kỳ cuối, hơn nữa tế bào ung thư đã khuếch tán đến rất nhiều bộ phận khác như phổi, trực tràng.
Bà ta được con trai cõng, động một cái cũng không làm được, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Khi con của bà cầu xin Lương Siêu cố hết sức chữa trị thì bà lại run rẩy mở miệng, chỉ xin được chết nhanh...!
"Cụ à, cụ cố chịu một chút, bệnh này của cụ không phải không thể trị, chỉ là hơi phiền mà thôi, đợi cháu châm cứu cho cụ xong thì đảm bảo cụ sẽ càng ngày càng khoẻ." Lương Siêu vừa nhẹ giọng trấn an, khai thông tâm lý của bà cụ, vừa thực hiện châm cứu.
Bởi vì người bệnh xếp hàng thực sự quá nhiều, hắn chỉ có thể dùng hết sức tăng tốc tốc độ châm cứu, toàn bộ Huyền khí trong người luôn vận chuyển quá sức..
Cứ như vậy, chỉ khoảng hai giờ mà hắn đã chẩn trị xongn cho hơn hai mươi người bệnh.
"Người kế tiếp." Vừa nói xong thì sắc mặt Lương Siêu đột nhiên tái đi, cả người ngã ập lên bàn, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Nhìn dáng vẻ vì tiêu hao thể lực nghiêm trọng mà kiệt sức của hắn, chưởng quầy luôn canh giữ một bên khinh thường cười lạnh ra tiếng.
"Thằng nhãi, mày thật là thánh mẫu điển hình! Cả những danh y thánh thủ toàn Đế Kinh đều bó tay với những người bệnh này, sao màycó thể trị hết được? Làm bản thân mệt mỏi thành như vậy để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chôn cùng với đám bệnh hoạn cùng khổ đó? Tao thấy đầu óc mày không khác gì bã đậu cả, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ!"
Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của một người trung niên vừa chạy tới lập tức chuyển từ vui thành giận, tiện tay cầm lấy một cây chốt cửa mà hung ác đánh mạnh lên đầu ông ta!
Đùng!
"Tên lang băm ý chí sắt đá này! Còn dám nói xấu Lương Tiểu thần y nửa câu thì ông đây có liều mạng bị ngồi tù mục xương cũng giết chết mày!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...