Tấm hình này là chụp khi hắn và Diệp Khuynh Thành đứng bên ngoài nhà hàng Tom vào hôm qua.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là Vương Tiểu Niên giở trò quỷ.
"Chậc chậc, anh rể, anh lợi hại thật! Hôm qua em nhìn thấy chị Cung Vũ gửi tin nhắn vào group còn không tin, không ngờ anh thật sự bắt được Diệp Khuynh Thành, là anh theo đuổi cô ta hay cô ta theo đuổi anh vậy?"
Lương Siêu trợn mắt, nói: "Không có chuyện gì cả, là cậu chủ của truyền thông Thiên Ngu - Vương Tiểu Niên chưa bỏ ý định hại anh, cho nên gây sóng gió ở sau lưng mà thôi."
"Anh và Diệp Khuynh Thành rất thuần khiết."
Thuần khiết...!
Nghe từ này nói ra từ miệng Lương Siêu, cô lập tức cảm thấy bản thân từ này cũng chẳng thuần khiết gì mấy.
Sau đó Liễu Băng Loan lại xem mấy trang mạng xã hội khác, trang nào trang nấy cũng có đăngtin tức liên quan đến Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu!
Thậm chí còn có thể nhìn thấy giới thiệu vắn tắt về Lương Siêu trong một số trang web truyền thông và trang mạng xã hội!
Chiều cao: Một mét tám.
Cân nặng: Bảy mươi lăm kilôgam.
Nghề nghiệp: Trung y, chưa lấy được giấy phép hành nghề.
Huyền Võ giả, cảnh giới không rõ.
...!
Trừ cái đó ra thì còn có những tiêu đề sau:
Một trong tuyệt thế song kiều của Đế Kinh, hoa thơm đã có chủ!
Thiên nga trắng và con cóc kết hợp, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào?
Những tiêu đề liên quan quá thu hút người xem, hiện tại đã được lan truyền bay đầy trời!
Liễu Băng Khanh lập tức kịp phản ứng, hít nhẹ một hơi rồi nói: "Chiêu này của Vương Tiểu Niên quá ác, là muốn dùng tất cả người đeo đuổi Diệp Khuynh Thành như thanh đao đến chém anh..."
Nghe vậy, Liễu Băng Loan cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này, lập tức thay đổi bộ dáng cười đùa tí tửng trước đó.
"Người theo đuổi Diệp Khuynh Thành đều là một số nhân vật có địa vị cao hơn, trâu bò hơn Tả Khiêm, chờ bọn họ nhìn thấy những tin tức che ngợp bầu trời trên mạng thì sẽ phản ứng đến mức nào?"
"Chỉ sợ gần phân nửa bầu trời Đế Kinh sẽ sập xuống rồi"
Cùng lúc đó, trong một biệt thự gần ngàn mét vuông nằm ở ngoại ô Đế Kinh.
Một cô gái mặc chiếc váy đuôi cá bó sát người màu tím, mang đôi dép màu bạc sáng như thủy tinh đang lười biếng dựa vào ghế sa lon, tư thế vắt chân tao nhã lại gợi cảm, cô vừa thưởng thức rượu đỏ vừa xem tin tức liên quan tới Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu trên điện thoại.
"Bác Tô, vừa rồi ông những tin tức này đều là Vương Tiểu Niên của truyền thông Thiên Vực ngầm tung ra à?"
Một người đàn ông trung niên mặc áo xám đứng hầu bên cạnh cô gái gật gật đầu, nói: "Vâng thưa tiểu thư."
"Vậy ông nói xem những tin tức này rốt cuộc là thật hay giả?"
Bác Tô theo bản năng lắc đầu tỏ ý không biết, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Tám phần là giả, con bé Diệp gia kia có thể chung sóng vai với ngài nhiều năm như vậy, ánh mắt chắc chắn không kém, tầm mắt cũng không thấp."
"Những trang mạng xã hội, truyền thông kia bảo thằng nhóc Lương Siêu đó chẳng ra gì như vậy thì chắc hẳn cũng không lọt vào mắt xanh của Diệp Khuynh Thành nổi."
Nghe vậy, cô gái im lặng một lát rồi đột nhiên nhếch môi đỏ lên, khóe miệng khẽ nâng, nói: "Vậy cũng chưa chắc, Bác Tô, lần này không chừng ông đoán sai rồi."
Bác Tô thờ ơ lắc đầu cười một tiếng: "Có lẽ vậy, thế sự vô thường, vốn không có gì là tuyệt đối."
"A...!Lời này thì có lý."
Nữ tử lại cười cười, đứng lên chậm rãi duỗi người, bày ra thân hình đường cong hoàn mỹ đáng kiêu ngạo của mình, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên tấm hình chụp chung của Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu.
"Lương Siêu...!Thật quá thú vị.
Tiếp theo có lẽ Đế Kinh sẽ rối loạn một hồi? Cũng sẽ có mấy trò hay để xem."
Tập đoàn chế dược Nhuận Tinh, văn phòng chủ tịch.
Bành!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông tuấn tú nhuộm tóc bạc trắng, còn đeo hai cái vòng tai tinh xảo nổi giận đùng đùng nhanh chân đi đến.
Diệp Khuynh Thành nhíu mày lại, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai thì sự lạnh lẽo trong mắt lập tức bị cưng chiều thay thế.
Người tới là em trai ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với cô ta.
"Tiêu nhi, sao em lại tới đây? Lại quên trước khi vào phải gõ cửa trước rồi, về sau không thể không có phép tắc như vậy, nhớ chưa?"
"Hừ!" Diệp Tiêu phẫn uất hừ một tiếng, trực tiếp ném di động lên bàn làm việc.
"Chị xem chuyện tốt mình làm ra kìa! Bản thân chị làm ra chuyện không có phép tắc như vậy mà còn không biết xấu hổ dạy đời em!"
Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì lập tức nhíu mày: "Hôm nay em lại lên cơn gì? Nói bậy bạ cái gì vậy?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Em nói bậy? Tự chị xem đi!"
Diệp Khuynh Thành lật chiếc điện thoại lên, khi thấy tin tức đầy trời của mình và Lương Siêu thì tức giận đến sắc mặt lạnh xuống, giận dữ vỗ bàn.
"Tên chết tiệt Vương Tiểu Niên này!"
"Hừ, do chị tự làm chuyện xấu, đừng trách người khác phơi bày ra! Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm!".
"Em không hiểu nổi chị, em có thể hiểu một người phụ nữ cũng cần nhu cầu sinh lý, nhưng tìm một người gả đi theo khuôn phép không tốt hơn sao?"
"Trước đó em đã giới thiệu anh Phương Lệ cho chị, cũng không tệ mà, nhưng chị sống chết gì cũng không chịu, còn thà tìm một thằng bám váy để chà đạp mình, chị như vậy..."
Chát!
Diệp Khuynh Thành khó thở mà tát cho Diệp Tiêu một bàn tay: "Hiện tại tin truyền trên mạng có đáng tin chút nào không? Em là em trai ruột của chị, thà tin tên tiểu nhân vô sỉ Vương Tiểu Niên kia đặt điều lung tung cũng không tin chị ruột của mình?"
"Ra ngoài!"
Diệp Tiêu bụm mặt phẫn uất, tuy hết sức bực tức, nhưng thấy lần này Diệp Khuynh Thành thật sự tức giận thì khẽ cắn môi, không nói gì mà nổi giận đùng đùng rời đi.
Vừa ra văn phòng, Diệp Tiêu càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
"Chị Ngọc, là em.
Em muốn sau này chị giám thị chặt mọi hành động của chị em, nhất là có liên quan đến thằng đàn ông tên Lương Siêu kia!"
"Cái này...!Tiểu Tiêu, chắc em có chút hiểu lầm với Diệp chủ tịch."
"Lương Siêu kia là một thần y, cũng không đến mức như trên mạng đang lan truyền đâu, hơn nữa anh ta còn hỗ trợ giải quyết vấn đề khẩn cấp của Nhuận Tinh, cho nên em..."
"Cái gì?" Diệp Tiêu lập tức tức điên, trực tiếp mắng: "Hắn là cái thá gì! Hiện tại đã dám nhúng tay vào xí nghiệp gia tộc tụi em rồi? Về sau còn chịu yên sao? !"
"Chị Ngọc, nếu hai người bọn họ có hành động không đứng đắn gì thì chị lập tức nói cho em biết, mặt khác..."
Nói đến đây, Diệp Tiêu khựng lại, cuối cùng do dự một chút rồi bảo: "Nếu như chị em và họ Lương kia thật sự có quan hệ không đứng đắn, chị nhớ chụp hình lưu lại chứng cứ rồi giao cho em."
Tôn Ngọc nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài một hơi rồi đồng ý: "Được rồi, chị nghe theo em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...