“Dương Thi Vũ?"
Hạ Tử Yên nhíu mày, hừ một tiếng rồi cười nói: "Vừa tên đã biết là một người đẹp rồi đúng không?”
"Ừm, đúng là một người đẹp."
Liễu Băng Khanh ở một bên vừa ăn cháo, vừa nói: "Không chỉ là người đẹp mà còn là bạn tốt uy tín威信 đầu tiên của Lương Siêu đấy.”
"Thật sao?"
"Vậy người đẹp họ Dương này sáng sớm đã gọi điện thoại tới để làm gì? Không phải chỉ đơn giản là nhớ anh, muốn tìm anh nói chuyện phiếm đó chứ?”
Ngửi thấy mùi giấm nồng nặc trong không khí, Lương Siêu cảm thấy mí mắt mình giật giậ hai cái.
"Được rồi, tôi sẽ không nghe máy."
"Vậy sao được chứ?"
Hắn nói xong vừa định cúp điện thoại thì Hạ Tử Yên đã nhanh tay bấm nút nghe máy, sau đó còn mở loa ngoài, vẻ mặt có chút hào hứng.
"Này, Lâm tiên sinh, gần đây ngài có bận gì không?"
"Mà tôi vừa phát hiện ngài đã xóa kết bạn với tôi rồi đúng không? Tại sao vậy?”
Tại sao?
Lương Siêu vụng trộm liếc mắt nhìn Hạ Tử Yên một cái, còn không phải là bởi vì trong nhà có một bình giấm to đùng sao!
"A, cái đó..."
"Chắc là tôi lỡ tay chạm trúng thôi, Dương tiểu thư gọi điện sớm vậy, có chuyện gì không?"
"Đương nhiên là có."
"Hai ngày sau, Cổ Hiên Trai chúng tôi tổ chức một buổi đấu giá ở Trấn Giang hội, hơn nữa mục đích đấu giá lần này chuyên dành cho các khách hàng kim cương đen cấp cao, có không ít thứ tốt."
"Nhưng bởi vì nhà họ Dương chúng tôi cũng không phải là bên phụ trách nghiệp vụ Cổ Hiên Trai ở Trấn Giang, nên chỉ biết một số ảnh chụp và thông tin dại khái."
"Ngài xem có tiện kết bạn lại không? Tôi sẽ gửi thông tin và chụp ảnh mà tôi biết cho ngài, ngài có thể xem trước để chuẩn bị.”
"A, được."
"Vậy làm phiền Dương tiểu thư rồi."
Lương Siêu rất tự nhiên đáp một tiếng, vừa cúp điện thoại liền nhận được thông báo mời làm bạn tốt trên ứng dụng, đang định đồng ý thì nhớ lại, ngước mắt nhìn Liễu Băng Khanh một cái.
"Lần này chính là chính sự, có thể đồng ý mà đúng không?"
Liễu Băng Khanh nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn một cái, sau đó không nhanh không chậm uống một ngụm cháo.
"Đồng ý đi."
Lúc này Lương Siêu nhấn nút chấp nhận, rất nhanh đối phương đã gửi tới một chuỗi tin nhắn và ảnh chụp.
Sau khi nhìn sơ qua một lượt, mấy cái đầu không thú vị lắm, nhưng càng về sau giá trị càng được nâng cao.
Lần đấu giá này, xuất hiện hai gốc dược liệu cấp bậc Dược Vương, mặc dù hiệu lực còn kém Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng đối với việc tăng cường tu vi cho Huyền Võ Giả hay là cải thiện thể chất người thường cũng cực kỳ có ích.
Ngoài ra, còn có một thanh cổ kiếm.
Nghe nói nó là một kiện pháp khí có uy lực không tệ đâu.
Đương nhiên, hai gốc dược liệu cấp bậc Dược Vương cùng với pháp khí cổ kiếm này là hai món có giá trị cao nhất trong buổi đấu giá.
Chỉ riêng giá khởi điểm đã đạt tới con số 1000 vạn!
Hơn nữa lần đấu giá lần này còn nhắm vào những khách hàng Kim Cương Đen, độ cạnh tranh đẩy giá có thể kịch liệt đến mức nào là điều dễ tưởng tượng được.
"Anh, hội đấu giá lần này anh có thể dẫn Nghiên Nghiên đi cùng không?"
Đôi mắt to của Lương Nghiên sáng bừng, vừa nói vừa xem ảnh chụp trên tin nhắn điện thoại, chỉ vào dược liệu cấp Dược Vương tên là Hàn Linh Hoa Biện.
"Em muốn cái này."
"Ừm, được rồi, đến lúc đó anh sẽ mua cho em."
Lương Siêu cưng chiều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô bé, ngay sau đó thì phát hiện Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên đều đang nhìn chằm chằm vào một gốc dược liệu cấp Dược Vương khác.
Nhìn dược liệu xong, cả hai lại cùng nhìn về phía Lương Siêu, ý tứ rất rõ ràng.
Dược liệu cấp Dược Vương chỉ còn lại một gốc cây, anh định cho ai?
"Ặc."
"Cái kia, tôi tự mua cho mình dùng, được không?"
Hai người đều lắc đầu.
"Không được."
Lương Siêu: "..."
Ngay lúc hắn nhức đầu suy nghĩ thì, Sở Diệu Y lại gọi điện thoại tới.
"Xin chào, Lương Siêu, buổi trưa chúng ta sẽ đi Trấn Giang, chuẩn bị đi khách sạn ăn một bữa ngon, hai người có muốn đi cùng nhau không?"
"Được thôi."
"Được, một lát nữa tôi sẽ gửi định vị vủa khách sạn cho anh, anh trực tiếp tới đó đi."
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tử Yên lại không vui mà hừ lạnh một tiếng.
"Lần này, nghe giọng nói liền có thể biết bên kia lại là mỹ nữ."
"Lương Siêu, tôi nói anh chứ rất được nữ nhân yêu thích đúng không?"
"Ư……"
Lương Siêu lắc đầu thở dài: "Bạn bè, kỳ thật chẳng qua là mối quan hệ bạn bè..."
"Giữa nam và nữa, cũng có mối quan hệ bạn bè sao?"
"Anh đang nói dối sao?"
Lương Siêu không muốn nói nữa, vì vậy hắn im lặng và đưa Tử Yên đến bệnh viện sau bữa sáng.
Tình trạng sức khỏe hiện tại của cô ta không tốt, vì vậy cô ấy vẫn cần nghỉ ngơi.
Buổi trưa, khoảng mười hai giờ.
Chu Hưng, Sở Hà, Sở Diệu Y và một nhóm người nữa đã đến khách sạn mà bọn họ đã đặt trước đó, khi họ đến nhà hàng Trung Quốc trên tầng ba, họ đã nghĩ đến việc gọi món gì đó để ăn, trước khi Lương Siêu đến, họ trò chuyện về cuộc thi đấu trong tỉnh.
Nhưng vừa gọi món xong, trong thang máy truyền đến một trận cười giễu cợt.
"Yo?"
"Những người này không phải là người của phân bộThiên Hải Vũ Minh sao? Tôi còn tưởng rằng các người bởi vì sợ mất mặt, giống như những năm trước, ngày mà các phân bộ thi đấu thì các người sẽ là người cuối cùng tới."
"Ngày hôm nay lại xảy ra chuyện gì à?"
"Sớm như vậy đã tới, chẳng lẽ là mặt trời mọc từ phía tây?"
Đám người Chu Hưng nghe thấy tiếng liền quay lại, khuôn mặt của bọn họ có chút trầm xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhóm người bên kia là thành viên của phân bộ Giang Thành Vũ Minh, thực lực của họ được coi là ở mức trung bình trong các phân bộ Vũ Minh trong tỉnh.
Không cao cũng không gấp, cho nên mỗi lần thi đấu đều thích châm chọc giễu cợt những phân bộ khác không mạnh bằng họ của Vũ Minh, để điên cuồng đánh thức cảm giác tồn tại của chính mình.
Ngay sau đó, Tôn Bác, bộ phận chủ của phân bộ Giang Thành Vũ Minh, cũng lên tiếng.
Gã ta cười nói: "Có câu nói khá hay, gọi là vò đã mẻ lại còn sứt.
Dù sao trận thi đấu lần này, phân bộ Thiên Hải Vũ Minh cũng sẽ không còn tồn tại nữa, có đến sớm vài ngày thì đã sao?"
"Lợi dụng trước khi bắt đầu thi đấu tìm quan hệ đi, sau khi phân hội Thiên Hải Vũ Minh rút lui, Chu bộ phận chủ tìm công việc ở phân hội khác cũng tốt mà."
Bùm!
Chu Hưng không thể chịu đựng được nữa, ông ta đập bàn và trừng mắt với Tôn Bác, mà chửi rủa: "Tên họ Tôn kia, anh đang nói cái quái gì vậy!"
"Phân bộ Thiên Hải Vũ Minh chúng ta chẳng những sẽ không bị cấm thi, ngược lại, chúng ta còn có thể đạt được thứ hạng tốt nhất trong cuộc thi đấu lần này, khiến ai nấy đều phải kinh ngạc!"
Tất cả mọi người và Tôn Bác đều sửng sốt khi nghe những lời đó, rồi phá lên cười.
"Chu Hưng, ông có chút quá kích động rồi đó, chỉ dựa vào một tông sư ngu ngốc như ông, mà ông còn muốn trở nên nổi tiếng sao?"
"Ông thực sự không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?"
Sau đó, Sở Diệu Y đứng dậy với vẻ mặt phẫn uất, chỉ vào Tôn Bác và nói: "Lần này phân bộ Thiên Hải của chúng ta không chỉ đạt điểm cao mà còn giành được vị trí dẫn đầu!"
"Đồ xuất khẩu ngông cuồng, tự phụ!"
Phó bang chủ Giang Thành giận dữ hét lên, lập tức vung chưởng lên trời, sắc mặt Sở Diệu Y tái nhợt như bị sét đánh lập tức bay ra ngoài!
Sau khi đập vỡ một cặp bàn ghế, cô ta ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn, Chu Hưng và Sở Hà hai mắt đỏ hoe, vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy.
"Tên họ Tôn kia!"
"Ông thật là khinh người quá đáng!"
Chu Hưng vừa đứng dậy vừa chửi bới, Tôn Bác dùng mắt ra hiệu, phó phân bộ trưởng Giang Thành bước lên phía trước lạnh lùng nói: "Ngay cả bộ phận chủ của chúng tôi cũng dám sỉ nhục anh, Chị My, anh thật sự càng ngày càng to gan rồi?"
"Quỳ xuống xin lỗi lão đại của chúng ta một tiếng, nếu không ngại tôi cũng sẽ cho cho ông một cái chưởng, chờ bộ phận chủ của ông mang thương tích ra trận, sẽ không tốt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...