Mọi người đều có thể đủ khả năng để chi tiêu cho việc mua rất nhiều nguyên liệu, trên bàn ăn mà có mười món thì cũng có đến chín món mặn, về lâu về dài, không tăng cân mới là lạ. Béo phì còn được gọi là "Căn bệnh nha giàu."
Nhiều người cho rằng béo phì là thừa dinh dưỡng, vì vậy họ thường sử dụng một loạt các phương pháp cực đoan như ăn kiêng và hút mỡ để giảm cân, nhưng nó thường phản tác dụng. Họ không chỉ không đạt được mục tiêu mà còn trở lại trạng thái ban đầu, cơ thể họ ngày càng tồi tệ hơn.
Theo quan điểm của Tô Vũ, béo phì không phải là thừa dinh dưỡng, mà chính xác là do cơ thể không đủ dinh dưỡng, do thói quen ăn uống cực đoan. Điều này dẫn đến sự mất cân bằng về dinh dưỡng và xuất hiện phản ứng béo phì của cơ thể.
Chỉ cần biết điều chỉnh lượng dinh dưỡng của những người này, để cơ thể lấy lại sự cân bằng, tình trạng béo phì đương nhiên sẽ được giải quyết, tất nhiên, quá trình này chắc chắn sẽ không thể quá nhanh, nhưng có thể trở về trạng thái ban đầu.
"Bác sĩ Tiêu, có chuyện gì vậy, kể từ sau đợt dịch cúm gần đây qua đi, cô có thời gian rảnh rỗi cả ngày phải không? Vừa rồi chúng tôi đã thảo luận rồi, cái chuyện thuốc giảm cân kia thực sự không đáng tin cậy, chúng tôi quyết định từ bỏ, cho nên cô không cần cứ hai đến ba ngày lại chạy đến chỗ chúng tôi một lần nữa."
Trần Phúc chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy Tiêu Tuyết Ny từ bên ngoài nhảy vào.
"Sao lời nói từ trong miệng ông thực sự không có nổi một câu nghe êm tai vậy? Tôi cũng đâu đến đây để tìm ông, tôi tới đây để tìm sư phụ mà." Tiêu Tuyết Ny giống như một cô bé chạy đến trước mặt Tô Vũ.
"Sư phụ? Tôi nói này, từ lúc nào mà mối quan hệ giữa hai người trở thành thầy trò vậy? Tại sao tôi lại không hề biết gì về chuyện này?" Trần Phúc bày ra một thái độ rất nghi ngờ đối với chuyện này, mới có một ngày không gặp mà hai người họ đã đổi qua xưng hô thầy trò rồi.
"Vẫn còn nhiều điều mà ông chưa biết lắm, vì vậy mau chóng đi pha trà đi." Tiêu Tuyết Ny giống như là đang bước vào quán trà, kêu Trần Phúc đến đây.
"Quỷ tinh quỷ tinh, bệnh viện không có việc gì à, chạy lung tung khắp nơi." Tô Vũ nhìn Tiêu Tuyết Ny, mỉm cười hỏi.
"Thực sự không có gì cả, hôm nay tôi tới đây là vì chính sự."
"Lại là chính sự gì vậy?"
Tiêu Tuyết Ny xoa xoa mũi nói: "Cái đó, còn không phải chuyện hôm qua sao, tôi cảm thấy tôi cũng cần có trách nhiệm, cho nên muốn mời sư phụ và sư nương ăn cơm, nhân tiện nói lời xin lỗi được không?"
Nếu muốn nói về sự việc ngày hôm qua, thực ra, Tiêu Tuyết Ny đã nói rất rõ ràng rồi, anh tin rằng Mã Hiểu Lộ cũng không phải loại người hung hăng càn quấy. Cũng không đến mức không chào đón Tiêu Tuyết Ny, đây cũng là một lễ nghi cơ bản.
Tô Vũ gật đầu nói: "Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy ngay."
Lúc này, ngược lại Trần Phúc cũng đã thực hiện tốt quy trình pha trà một cách đàng hoàng, sau khi bưng trà lên, ông ta thản nhiên nói: "Này, mọi người có thể dẫn tôi đi ăn cùng với được không?"
"Không, ông cứ ở lại trông coi cửa tiệm đi." Tiêu Tuyết Ny quay đầu lại, làm mặt quỷ lè lưỡi với Trần Phúc.
"Ông chủ, đưa đơn thuốc vừa rồi cho tôi." Tô Vũ xòe tay ra nói với Trần Phúc.
Trần Phúc không ngốc như vậy, lỡ như bị Tiêu Tuyết Ny cướp đi thì sao? Ông ta vẫn còn muốn kiếm nhiều tiền với đơn thuốc này.
"Cái đó, cái đó tôi không tìm thấy, tôi cũng không biết là mình đã để ở chỗ nào nữa?" Trần Phúc giả bộ tìm kiếm khắp nơi.
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, nếu nó hữu dụng, ông cũng sẽ không thiếu một chén canh đâu." Sau khi Tô Vũ nói lời này, Trần Phúc như thể được anh cho một viên thuốc an thần vậy.
Ông ta ngoan ngoãn đưa đơn thuốc cho Tô Vũ, Tô Vũ tiếp nhận đơn thuốc rồi đưa cho Tiêu Tuyết Ny nói: "Cô nhìn xem cái này đi, xem thử là có nhìn ra cái gì không?"
Là một bác sĩ Đông y, nhận biết đơn thuốc là một kỹ năng cơ bản nhất, cho nên lúc này, Tô Vũ đang bắt đầu giảng dạy cho Tiêu Tuyết Ny. Tiêu Tuyết Ny cẩn thận xem xét đơn thuốc, hôm qua Tô Vũ bảo Tiêu Tuyết Ny khi trở về thì đọc một ít sách Đông y, mục đích là để cô ấy có được hiểu biết tổng quát về một số dược liệu khác nhau và tác dụng của chúng.
"Sư phụ, đây là một đơn thuốc thông thường, tuy rằng trước đây tôi chưa từng thấy qua, nhưng tôi nghĩ có lẽ nó dùng để điều hòa cơ thể, kích thích ăn uống."
Tô Vũ gật đầu, ngắn ngủi không đến một ngày mà đã có thể nhận biết được đơn thuốc này, có thể thấy được Tiêu Tuyết Ny nhất định đã rất nỗ lực.
“Đúng vậy, đây là đơn thuốc giảm cân do tôi kê.”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Tuyết Ny mở to hai mắt khi nghe Tô Vũ nói là đơn thuốc giảm cân.
Cô ấy làm việc ở bệnh viện lâu như vậy, cũng từng tiếp xúc với một số bệnh nhân béo phì nặng, trong quá trình điều trị, hầu hết các bác sĩ tại khoa sẽ căn dặn họ tập luyện ăn uống điều độ bên cạnh việc dùng thuốc phụ trợ.
Tuy nhiên, đơn thuốc này của Tô Vũ lại làm ngược lại, không khuyến khích bệnh nhân ăn uống điều độ mà lại kích thích ăn uống, đó không phải là cổ vũ bệnh nhân ăn nhiều lên sao? Làm sao có thể đạt được mục tiêu giảm cân?
"Sư phụ, cái này... Chỉ sợ cái này không có hiệu quả trị liệu gì đâu nhỉ?" Tiêu Tuyết Ny thẳng thắn nói.
“Có hiệu quả trị liệu hay không thì còn phải xem kết quả thí nghiệm.” Tô Vũ đứng dậy chỉnh lại quần áo và nói.
"Thí nghiệm?" Tiêu Tuyết Ny cầm đơn thuốc với sự hoài nghi rõ ràng.
Tô Vũ chỉ vào Trần Phúc và nói: "Nơi này, ông ta là đối tượng thí nghiệm, tạm thời không nói chuyện đó nữa, không phải cô muốn mời tôi đi ăn sao? Đi thôi."
Sau khi đặt đơn thuốc xuống, hai người bước ra khỏi Dịch Phúc Quán, Tiêu Tuyết Ny nhảy tới trước mặt Tô Vũ rồi lùi về phía sau nói: "Sư phụ, sư nương đâu?"
Vừa rồi Tô Vũ đã gọi cho Mã Hiểu Lộ nhưng không có ai trả lời, chắc là vì trong khoảng thời gian này cô khá bận rộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...