Điều khiến cô ấy hơi bất ngờ là Tô Vũ lại không hỏi về chuyện xoay vòng vốn, mà lại rảnh rỗi quan tâm đến Malawi.
"Sư phụ, không phải chứ, sao giờ anh lại quan tâm họ, giờ chính anh còn đang lửa cháy đến nơi rồi đó." Tiêu Tuyết Ny cũng không tỏ ra xa lạ, có gì nói nấy.
Tô Vũ cười rồi nói: "Cái này cô không cần lo, cô chỉ cần nói cho tôi biết tiến triển thế nào là được."
Tiêu Tuyết Ny gật đầu, bởi dự án này cô ấy tiếp quản từ tay cha mình, tuy nói cô ấy không trực tiếp tham gia.
Nhưng tình hình mới nhất và tiến triển thế nào thì cô ấy vẫn luôn rất rõ ràng.
"Ừm, chúng tôi bắt tay từ giáo dục, y tế, giao thông, và một số phương diện cơ bản của nước đó. Giờ đã xây dựng nhiều trường học bệnh viện, và vẫn đang tiếp tục không ngừng. Nhân dân Malawi cũng rất cảm kích."
Nói đến đây, mắt Tiêu Tuyết Ny lộ vẻ tự hào, đây có thể tính là việc có ý nghĩa nhất mà cô ấy làm từ nhỏ đến giờ.
Tô Vũ gật đầu nói: "Tốt, vậy giờ tôi muốn cô đi giúp tôi làm việc, cô có rảnh không?"
"Làm việc? Là đi Malawi à? Tôi có lẽ không được, có mấy bệnh nhân, nhưng việc sư phụ dặn, tôi nhất định làm được, tôi tìm người đáng tin thay tôi đi là được. Nói đi, việc gì?" Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ hỏi đầy mong đợi.
Vốn dĩ Tô Vũ định để Tiêu Tuyết Ny đi ra ngoài tiện thể rèn luyện một chút, nhưng nghĩ lại thực ra hiệu quả rèn luyện cũng không rõ lắm, để Trần Phúc đi theo thì chắc hẳn hiệu quả cũng vậy.
Thế là Tô Vũ lấy ra một toa thuốc từ trên người đưa cho Tiêu Tuyết Ny nói: "Cái này, tôi muốn cô đi Malawi, giúp tôi thu mua mấy dược liệu này, kể cả mấy nước xung quanh đó, đều được hết."
Tiêu Tuyết Ny nhận lấy toa thuốc, lập tức hiểu Tô Vũ định làm gì.
Nhìn Tô Vũ lấy ra toa thuốc, Tiêu Tuyết Ny lập tức vui mừng suýt nhảy dựng lên.
Trực tiếp ôm cổ Tô Vũ, rồi vui vẻ nói: "Sư phụ thông minh thật."
Bởi vì bây giờ trong nước do có người ác ý chèn ép, nên dẫn đến giá nguyên liệu tăng điên cuồng.
Hiện tại đã vượt quá gấp đôi giá ban đầu, nói cách khác, chính là đã không còn lợi nhuận.
Nhưng nếu lúc này đổi kênh nhập hàng thành hải ngoại, hẳn sẽ giải quyết được vấn đề này.
Trước tiên, nước cộng hòa Malawi và một số nước lân cận, năng suất khá lạc hậu, mức sống dân chúng không cao.
Nhập khẩu nguyên liệu tại chỗ cộng tiền vận chuyển đi về, tính ra đều không cao bằng giá thu mua dược liệu trong nước, nên cách này đúng là không tệ.
"Đây là bệnh viện mà, cô ít nhất cũng là bác sĩ chủ trị, không thể chú ý chút hình tượng à." Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy Tiêu Tuyết Ny ra nói.
Nhưng ngay lập tức Tiêu Tuyết Ny đã đưa ra nghi vấn: "Vậy, tôi thấy vẫn nên để tôi đi đi, bởi vì người khác có lẽ không nhận ra thuốc."
Tô Vũ lắc đầu nói: "Không cần, tôi để Trần Phúc đi, dự án này vẫn luôn do ông ta theo dõi, nên ông ta hiểu rõ nhất."
Tiêu Tuyết Ny gật đầu mạnh mẽ nói: "Thế là tốt nhất, để mấy tên giở trò sau lưng tốn công vô ích."
Tô Vũ thì mỉm cười không nói gì, anh không chỉ muốn để đối phương tốn công vô ích đơn giản như vậy.
Nếu không anh cũng sẽ không nhờ Vladimir, mượn nhiều vốn chuyển tiếp như vậy, lần này anh muốn đối phương tổn thương đến gân cốt.
Chỉ có vậy mới khiến đối phương nhớ kỹ, người nào nên động, người nào không nên động.
"Được rồi, cô đi sắp xếp trước đi." Tô Vũ vỗ vai Tiêu Tuyết Ny nói.
"Ồ, đi đây." Tiêu Tuyết Ny vừa quay người, lại bị Tô Vũ gọi lại.
"À đúng rồi, cô còn phải nói với cha cô một tiếng, chắc tôi vẫn phải dùng tàu của công ty AG các cô, không có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Tuyết Ny nhếch mũi nói: "Không cần hỏi cha, tôi có thể quyết định. Tàu hỗ trợ Malawi mỗi lần đều về không, bây giờ vừa hay có việc dùng."
Tất cả đã chuẩn bị xong, tiếp theo chỉ đợi xem kịch hay thôi.
Một phen thao tác này của Tô Vũ, không chỉ có thể khiến Thư Tất sản xuất bình thường, và thuận lợi quảng bá toàn quốc, mà còn có thể cho kẻ có ý đồ với công ty Mã Hiểu Lộ một đòn nặng nề.
Đối phương chẳng phải muốn đánh cược sản nghiệp sao? Tô Vũ tiếp đến cùng, đến lúc đó xem ai xui xẻo.
...
Nhà họ Lê Yên Kinh, Lê Diệu Huy cầm tách trà nói với Lê Dương ở bên cạnh.
"Dương Dương, nghe nói dạo này cháu điều động phần lớn vốn xoay vòng của nhà ta thu mua một lô dược liệu là sao?"
Lê Diệu Huy là gia chủ nhà họ Lê hiện tại, còn Lê Dương là cháu nội ông ta.
Từ nhỏ đến lớn Lê Dương chưa từng khiến Lê Diệu Huy thất vọng, luôn được ông ta coi là người kế nhiệm đang bồi dưỡng. . Truyện Ngược
Ông ta cũng tin, Lê Dương sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chỉ là bây giờ đúng là động tĩnh không nhỏ, nên mới nhàn rỗi hỏi han.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...