Nhìn thấy có người đang trộm cắp ở nơi công cộng, Diệp Đông Bình đương nhiên muốn thể hiện uy nghiêm của người chủ nhà.
Ở trong mắt ông ta, khối đá kia đã sớm là của Thiện Bản Thanh, nếu ai còn dám mơ ước, vậy ông ta là người đầu tiên không đồng ý.
“Này này, các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhìn thấy có trộm à? Mau bắt lại cho tôi." Diệp Đông Bình tùy cơ hành sự vội vàng vẫy tay chỉ vào Tô Thiếu Uy nói.
Adv
Người có thể bước vào đây không phú thì quý, hơn nữa khi vào bên trong đều có kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, còn là ban ngày ban mặt làm sao có thể có trộm được.
Nhưng mà ông chủ cũng đã lên tiếng, những người làm nhân viên như bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.
Adv
Lúc này hai bảo vệ nhào về phía Tô Thiếu Uy, khiến hai người phụ nữ đi theo Tô Thiếu Uy sợ hãi chạy tán loạn.
Ban đầu Tô Thiếu Uy chưa có chuẩn bị, hơn nữa với thân hình có thể bị gió thổi bay thì anh ta không phải là đối thủ của hai nhân viên bảo vệ được đào tạo chuyên nghiệp.
Hai ba chiêu đã bị ấn trên mặt đất không thể động đậy.
Giờ phút này Diệp Đông Bình đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Thiện Bản Thanh, ông ta đi tới nhìn Tô Thiếu Uy nói: "Thằng nhãi này, còn nhỏ tuổi mà lá gan cũng lớn lắm, đồ của ông Thiện mà mày cũng dám động vào, mau đưa đến đồn cảnh sát.”
Tô Vũ liếc mắt lạnh lùng nhìn Diệp Đông Bình, cũng không phải bởi vì ông ta bảo người ấn anh trai của mình xuống đất. Trên thực tế đừng nói là ấn Tô Thiếu Uy xuống đất, cho dù hiện tại giết Tô Thiếu Uy thì Tô Vũ cũng sẽ không nói một câu, bởi vì không liên quan đến anh.
Nhưng thật ra những lời này của Diệp Đông Bình làm cho Tô Vũ có chút bất mãn: Làm sao sau một cuộc âm mưu của bọn họ thì thứ này lại biến thành của ông Thiện rồi?
Tô Thiếu Uy bị ấn trên mặt đất tay chân không thể động đậy, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tô Thiếu Uy anh ta không thể nói là đi nghênh ngang trong thành phố Tân Hải, nhưng cũng coi như là một người đáng kính, giờ anh ta còn mặt mũi nào đi gặp người khác sau khi chuyện bị người ta giữ trên mặt đất truyền ra ngoài?
"Mấy người buông tao ra, mày xem ông đây giống như là kẻ trộm sao? Cho tao một viên đá nát tao cũng không cần." Tô Thiếu Uy quỳ rạp trên mặt đất, toàn bộ khuôn mặt bị biến dạng do tiếp xúc gần với sàn nhà. Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không phải là người mềm yếu.
"Mấy người biết tao là ai không, tao khuyên các người tốt nhất nên thả tao ra, bằng không các người không gánh được hậu quả đâu."
Tô Vũ xem thường nhìn Tô Thiếu Uy, sao nhà họ Tô lại chọn một tên ngốc như vậy làm người nối nghiệp chứ?
Tưởng đây đang ở nhà à? Anh ta muốn làm gì thì làm? Nếu người ta đã dám trực tiếp tuyên bố không phân tốt xấu ấn người xuống đất, đó rõ ràng là mặc kệ mày là ai thì tao cũng không xem trọng.
Nhìn tư thế hiện tại của Tô Thiếu Uy, giống như rất có ý kéo nhà họ Tô mà anh ta luôn tự hào ra. Nếu lúc này Tô Thiếu Uy làm ra chuyện bậy bạ khi nói ra nhà họ Tô thì Tô Vũ tin, cuộc sống sau này của nhà họ Tô ở thành phố Tân Hải chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Mà trên thực tế, biểu hiện của Thiện Bản Thanh cũng vừa vặn chứng thực điểm này, chỉ thấy ông ấy thậm chí còn không thèm nhìn Tô Thiếu Uy một cái, mặt mỉm cười nhìn vào mắt Tô Vũ nói: "Anh bạn, xin hỏi khối đá hoa mai kia là của cậu à?"
Tô Vũ gật đầu, cũng không nói gì, sau đó Thiện Bản Thanh chỉ vào hòn đá kia, đầu ngón tay có chút run rẩy nói: "Anh bạn này, có thể bỏ đi thứ mình thích tặng viên đá này lại cho tôi được không?"
Tô Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Tô Thiếu Uy quỳ rạp trên mặt đất đã rống lên: "Các người là cái thá gì, mau thả tôi ra..."
Lúc này Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Thiếu Uy, lại nhìn Thiện Bản Thanh nói: "Ông à, có thể thả người này ra trước được không?"
Lúc cô nói ra lời này, Tô Vũ có chút kinh ngạc nhìn Mã Hiểu Lộ. Người phụ nữ này cái gì cũng tốt, nhưng có đôi khi tấm lòng lại quá nhân hậu. Bây giờ lại còn muốn cầu xin cho Tô Thiếu Uy, cô đã quên lúc ấy Tô Thiếu Uy đuổi bọn họ ra khỏi nhà không hề tỏ ra thương xót sao?
Mà Mã Hiểu Lộ lại mím môi với Tô Vũ, ý kia chính là nhiều một chuyện còn không bằng ít một chuyện. Dù sao cô còn nghĩ sau này mình sẽ xoa dịu mối quan hệ giữa Tô Vũ và nhà họ Tô.
Thiện Bản Thanh ngẩn người cười nói với Mã Hiểu Lộ: "Cô gái, mấy người quen nhau à?”
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Ừ, anh ta là anh họ của bọn tôi, vừa rồi có lẽ đã có hiểu lầm.”
Sau khi Mã Hiểu Lộ nói xong, Thiện Bản Thanh cố ý nhìn cô và Tô Vũ đang nắm tay nhau, nhất thời cũng hiểu được, lời của Mã Hiểu Lộ không phải cũng giống như lời của Tô Vũ sao?
Ông ấy liên tục cười nói với Diệp Đông Bình: "Đông Bình, mau thả người ra, chắc là hiểu lầm thôi.”
Thiện Bản Thanh đã nói là hiểu lầm thì Diệp Đông Bình cũng không dám nói thêm gì, ông ta khoát tay áo để cho hai bảo vệ buông Tô Thiếu Uy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...