Truyền Nhân Thần Y

"Cụ Thiện bận rộn vẫn đến được, thực sự là vô cùng cảm tạ." Tô Vũ cũng lễ phép đáp lại một câu.

Tiêu Tuyết Ny thấy vậy cũng hào phóng ra dấu mời: "Thiện lão tướng quân, mời ngài vào trong."

Thiện Bản Thanh là người thế nào chứ, ông ấy tất nhiên nhìn ra vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì.

Nên quay lại ra hiệu cho Tiểu Tề, rồi bước vào trong.

Đợi đến khi Thiện Bản Thanh rời đi, Tiểu Tê bước đến bên Cục trưởng Diêu: "Cục trưởng Diêu, giờ gan ông càng lúc càng lớn nhỉ. Bạn của cụ Thiện mà ông cũng dám công khai dẫn nhiều người đến phá nát mọi thứ, ông có mấy cái đầu để mất hả?"

Lời này vừa nói ra, toàn thân Cục trưởng Diêu toát mồ hôi lạnh. Ông ta không sao nghĩ ra, người này lại là bạn của Thiện Bản Thanh.

Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại, chuyện Ngự Thiện Cung, phần lớn người của thành phố Kim Lăng đều biết.


Tức là ông chủ mới của cửa hàng này dám tiếp quản, chắc chăn có lý do dám tiếp quản, Thiện Bản Thanh chính là lý do này.

Giờ mình không hiểu rõ tình hình đã trực tiếp đến, Cục trưởng Diêu bây giờ thực sự muốn tự tát mình hai cái thật mạnh.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Vốn dĩ mình định thể hiện một chút, ai ngờ lại biến khéo thành vụng. "Tẽ... Tề tiên sinh, ngài nhất định phải giúp tôi?" Cục trưởng Diêu nhìn Tiểu Tê cầu xin.

"Giúp? Ông nói tôi giúp thế nào?" Tiểu Tê dang hai tay tỏ vẻ bất lực.

Chưa nói bây giờ anh ta vừa mới lên chức, căn cơ chưa vững. Cho dù căn cơ có vững hơn, Thiện Bản Thanh cũng tận mắt thấy rồi, chẳng lẽ anh ta còn dám vì một cục trưởng cảnh sát mà mạo hiểm lớn lừa trời qua biển sao?

Tô Vũ là người thế nào, trong lòng Tiểu Tề rất rõ.

Không chỉ là ân nhân cứu mạng của cô chủ Thiện Vũ Băng, mà còn tự tay hạ bệ Diêm Đan Dương, là người ông cụ Thiện Bản Thanh rất tôn trọng, vừa rồi Thiện Bản Thanh cúi chào anh tỏ vẻ kính trọng, chính là minh chứng rõ nhất.

Ít nhất đi theo Thiện Bản Thanh lâu như vậy, ngoài lần trước với lão già giữ mộ, đó là ân nhân cứu mạng của Thiện Bản Thanh hồi trẻ, anh ta còn chưa từng thấy Thiện Bản Thanh tôn trọng ai như vậy.

Mà giờ người của đội quản lý đô thị và cục cảnh sát tại sao lại ở đây, trong lòng Tiểu Tề cũng rõ.


€ó trách thì chỉ có thể trách chính bọn họ, lâu như vậy họ mà cũng không điều tra ra được ông chủ mới của nhà hàng này rốt cuộc là ai, mà liều lĩnh chạy đến đây phá nát mọi thứ, họ không xui xẻo thì ai xui xẻo chứ?

Mà thực tế, đừng nói là họ, ngay cả bản thân Tiểu Tề, thực ra cũng đến bây giờ mới biết, hóa ra ông chủ nhà hàng này lại là Tô Vũ, một người mà Thiện Bản Thanh rất tôn trọng.

"Cục trưởng Diêu, tiếp theo nên làm gì, còn cần tôi dạy ông sao?" Tiểu Tề liếc Cục trưởng Diêu, hỏi bằng giọng không pha lẫn bất cứ sắc thái nào.

Nói xong Tiểu Tê cũng không nói thêm lời thừa thãi nào, dù sao mấy chuyện này anh ta cũng không quản được. Cũng chẳng giúp được gì.

"Cục trưởng Diêu, chúng ta... chúng ta nên làm sao đây?" Bên cạnh, Hồ Đại Chiêu đã bị dọa tái mét mặt mày, lúc này mới phản ứng lại hỏi Cục trưởng Diêu phải làm sao.

Cục trưởng Diêu hít sâu một hơi, giờ còn có thể làm sao?

Người ta không xử lý ông ta ngay tại chỗ là đã khoan dung độ lượng lắm rồi, về viết đơn từ chức thôi.

"Đồ ngu, đồ vô dụng, suốt ngày cậu còn dám tự xưng là rắn đầu đàn, chuyện nhỏ này cậu cũng điều tra không rõ mà đã dám ở đây ngang nhiên hoành hành." Cục trưởng Diêu cũng bó tay.

Hiện tại ông ta tức giận không biết trút đi đâu, chỉ đành nhân lúc cái mũ cục trưởng này còn trên đầu.


Vội mắng vài câu, nhưng tục ngữ nói, người dù có chết, cũng phải kéo một kẻ lót lưng đúng không.

Hiện tại Hồ Đại Chiêu hiển nhiên chính là kẻ lót lưng đó, Cục trưởng Diêu không yên thân được, Hồ Đại Chiêu này cũng đừng mong yên thân.

Việc đầu tiên ông ta làm khi về chính là trước tiên hạ bệ Hồ Đại Chiêu này, lấy lý do cản trở cảnh sát làm việc, chắc sau này Hồ Đại Chiêu này cũng đừng mong ở lại thành phố Kim Lăng nữa.

Còn tiếp theo, ông ta cũng không có mối quan hệ gì có thể khơi thông, nên chỉ đành ngoan ngoãn nộp đơn từ chức. May mà nhiều năm ở vị trí này, ông ta cũng kiếm chác được không ít, đến bất cứ đâu cũng vẫn sống tốt được.

"Chị Tuyết Ny, chị tiếp quản Ngự Thiện Cung này từ bao giờ vậy, nếu lần trước chị đã là bà chủ, em chắc chắn sẽ gọi điện trực tiếp cho chị, bảo chị đuổi tên quản lý đáng ghét kia đi." Bước vào trong, Thiện Vũ Băng nhìn Tiêu Tuyết Ny cười nói.

Thực ra, đến giờ cô bé này vẫn chưa biết, lý do Ngự Thiện Cung bị chuyển nhượng, lý do hôm nay người của đội quản lý đô thị đến, chính là vì lần trước cô ấy bị khinh rẻ ở Ngự Thiện Cung này.

Còn tên quản lý lễ tân gì đó mà cô ấy nói, cũng sớm không biết bị mắng bao nhiêu lần rồi, đừng nói quản lý, ngay cả ông chủ cũng thay luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui