Truyền Nhân Thần Y

"Tất nhiên tôi không biết, nhưng tôi chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết, mấy tên xấu xí này, lần trước đã ăn quả đắng sao có thể còn đâm đầu vào tường chứ. Chắc chắn là có cậu mới cho họ dũng khí như vậy, tôi nói đúng không thằng béo?"

Nói xong Bạch Nhấn Hạt Tử còn không quên dùng khuỷu tay huých Địa Lý Bính ở bên cạnh.

"Đi đi ddi, ông biết gì chứ. Tô tiên sinh là muốn đi tìm... Lời Địa Lý Bính chưa dứt, Tô Vũ đã nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu Địa Lý Bính biết nên nói gì không nên nói gì.

Bởi vì Bạch Nhãn Hạt Tử nổi tiếng là nói năng bừa bãi, cộng thêm uống chút rượu, mật mã thẻ ngân hàng của mình cũng có thể nói cho người ta.

Mà mục đích Tô Vũ đến Biên Thận, tất nhiên càng ít người biết càng tốt.

"Không nói tôi cũng biết, dù sao cũng là vì có Tô tiên sinh thì các anh mới có dũng khí đi." Lời này của Bạch Nhãn Hạt Tử nói cũng không sai, nếu không phải vì có Tô Vũ, đám người họ thực sự không dám đi lần nữa.


"Vậy ông họ hàng xa của mẹ tổ nương nương này, có sẵn lòng đi cùng chúng tôi một chuyến không?" Tô Vũ uống một ngụm trà, liếc nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

Thực ra không phải vì Tô Vũ thực sự cần sự giúp đỡ của Bạch Nhãn Hạt Tử, lần này muốn dẫn ông ta theo chỉ có một mục đích, đó là đừng để ông ta có cơ hội nói lung tung khắp nơi.

Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nghe cơ hội đến rồi, nên liếm môi giả vờ do dự: "Cái này à, Tô tiên sinh, theo lý mà nói, cậu nhờ tôi giúp, tôi chắc chắn phải nhận lời không từ chối. Nhưng tình hình của tôi thì cậu cũng biết đấy, tuổi già, tay chân cũng không được tiện lắm, tôi sợ đi rồi không những không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền phức cho cậu, cậu nói có đúng không."

Chiêu lạt mềm buộc chặt này của Bạch Nhãn Hạt Tử, có thể nói là thuần thục điêu luyện, ngay cả Tô Vũ cũng không hề nhận ra.

Vẫn tưởng tên này đang tham sống sợ chết. Dù sao trước đây theo Tô Vũ ra ngoài lần nào chẳng thập tử nhất sinh? Sau đó Tô Vũ gật đầu nó: "Ông nói vậy cũng có lý, nhưng tôi đôi khi lại đặc

biệt mê tín. Ông không nói còn đỡ, vừa nói vậy, tôi thực sự cảm thấy ông hẳn là một lá bùa hộ mệnh, mang theo bên người chắc chắn chỉ có lợi không có hại.

Chuyến này ông đi theo, chẳng cần làm gì cả, đứng bên cạnh là được, họ hàng xa của mẹ tổ nương nương nên được hưởng đãi ngộ như vậy."

Tô Vũ trêu chọc xong, Địa Lý Bính cũng lập tức nói theo: "Đúng đấy, chính lần trước, lúc đến thành cổ, chỉ cần có ông ở đó, trong lòng chúng tôi cứ như uống thuốc an thần vậy. Luôn cảm thấy trong u minh có thần linh che chở chúng tôi, chính vì có ông, nên sau đó chúng tôi mới có thể hóa hiểm thành lành thoát ra được."

Nghe Tô Vũ và Địa Lý Bính anh một câu tôi một câu, trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử mừng thầm, cảm thấy thời cơ có lẽ đã gần tới rồi, nếu mình còn từ chối, chắc việc này sẽ đổ bể mất.

Vì thế ông ta uống một ngụm trà xong, rất khó xử nói: "Không phải, sinh à, tôi có thể đi cùng các anh. Nhưng mà, giờ tôi vẫn rất lo lắng về vấn đề an toàn, dù sao làm việc gì, an toàn luôn phải đặt lên hàng đầu, các anh nói có đúng không.


Thằng béo, cậu nói cho chúng tôi biết, lần trước, trong cái cổ mộ đó, rốt cuộc các người gặp phải thứ gì? Sao nhiều người từng trải của các anh đều phải rút lui thất bại vậy?"

Tô Vũ trêu chọc xong, Địa Lý Bính cũng lập tức nói theo: "Đúng đấy, chính lần trước, lúc đến thành cổ, chỉ cần có ông ở đó, trong lòng chúng tôi cứ như uống thuốc an thần vậy. Luôn cảm thấy trong u minh có thần linh che chở chúng tôi, chính vì có ông, nên sau đó chúng tôi mới có thể hóa hiểm thành lành thoát ra được."

Nghe Tô Vũ và Địa Lý Bính anh một câu tôi một câu, trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử mừng thầm, cảm thấy thời cơ có lẽ đã gần tới ếu mình còn từ chối, chắc việc này sẽ đổ bể mất.

Vì thế ông ta uống một ngụm trà xong, rất khó xử nói: "Không phải, Tô tiên sinh à, tôi có thể đi cùng các anh. Nhưng mà, giờ tôi vẫn rất lo lắng về vấn đề an toàn, dù sao làm việc gì, an toàn luôn phải đặt lên hàng đầu, các anh nói có đúng không.

Thằng béo, cậu nói cho chúng tôi biết, lần trước, trong cái cổ mộ đó, rốt cuộc các người gặp phải thứ gì? Sao nhiều người từng trải của các anh đều phải rút lui thất bại vậy?"

Nói đến đây, ba người kia đều cúi đầu, đây cũng là điều khiến họ cảm thấy rất day dứt.


Bởi vì đã chết nhiều người như vậy, họ lại căn bản không biết trong địa cung cổ mộ đó rốt cuộc có nguy hiểm gì bí ẩn. Điều này quả thực khiến họ cảm thấy rất bực bội.

Thấy ba người đều không có ý trả lời, Tô Vũ lên tiếng: "Thôi được rồi, bất kể là yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa gì, chỉ cần có ông ở đó thì chẳng phải chúng đều phải tránh sang một bên sao."

"Ôi, được rồi, tôi sẽ đi cùng các anh lần nữa, nhưng mà, các anh không được hại ông già này nhé, tôi nói cho các anh biết, sẽ bị trời đánh sét đánh đấy." Lúc này cuối cùng Bạch Nhãn Hạt Tử cũng miễn cưỡng đồng ý.

Thực ra lúc này, trong lòng ông ta vui còn không kịp. Một trái tim đã sớm nhảy đến đống bảo vật đủ kiểu dáng vẻ lộng lẫy trong mộ rồi.

Nhưng lúc này, Tô Vũ nhắc nhở: "Đi thì chắc chắn sẽ đi, nhưng trước đó, chúng ta phải chuẩn bị một số thứ."

Bạch Nhấn Hạt Tử gật đầu: "Cái này chắc chắn rồi, lần trước đi sa mạc, thực ra trước đó chúng ta đều không có kinh nghiệm gì. Nhưng lần này đi khu vực Biên Thận, đám thằng béo đã như ngựa quen đường cũ, dù sao trước kia đã đi một lần rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui