Qua lời nhắc nhở của Phó Cổ, Dương Huy Diệu cũng tỉnh ngộ, vỗ trán nói: “Ôi, đúng đúng đúng, anh xem tôi đúng là không hiểu chuyện. Mời các vị lên xe, chúng ta từ từ trò chuyện.”
Nói xong, Dương Huy Diệu quay người mở cửa xe cho mấy người họ, trong lòng Tiêu Tuyết Ny đầy nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Cổ lên xe trước, lại nhìn Tô Vũ, anh nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Thế là ba người, dưới sự dẫn dắt của Dương Huy Diệu, đến một hội sở tương đối yên tĩnh và cao cấp ở thành phố Kim Lăng.
Trên đường đi Tiêu Tuyết Ny vẫn luôn nghĩ trong lòng, đây có phải là một kiểu lừa đảo mới không?
Nhưng nghĩ lại thấy khả năng không lớn, bởi vì nếu là lừa đảo, thì chẳng qua cũng chỉ là lừa tiền, nhưng đã viết rõ ràng phí chuyển nhượng ba chục ngàn, đến lúc đó nếu ra giá quá cao, cho dù là kẻ ngốc cũng không thể đồng ý.
Cho nên khả năng lừa tiền, về cơ bản là không thể.
Còn lại, Tiêu Tuyết Ny phát huy trí tưởng tượng cá nhân của mình, cô ấy cảm thấy nhất định là Ngự Thiện Cung đã xảy ra một số chuyện kỳ quái.
Giống như chuyện ma quái chẳng hạn, hoặc là gần đây trong đó liên tục có người chết bất thường, chính là cái mà mọi người thường gọi là nhà có ma.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô ấy vẫn cảm thấy không thể nào.
Bởi vì nếu là loại chuyện này, dưới tình huống thông thường, ông chủ hẳn sẽ mời mấy người đạo sĩ, hòa thượng đến làm phép trừ tà, mà cả Ngự Thiện Cung chắc chắn sẽ dán đầy các loại bùa chú, nhưng nhìn chẳng có gì cả.
Hơn nữa Phó Gổ cũng đã nói rồi, Ngự Thiện Cung này mấy hôm trước vẫn đang kinh doanh bình thường, nếu thực sự có ma, tin rằng cả thành phố Kim Lăng đã náo loạn rồi, loại người cả ngày rảnh rỗi như Phó Cổ, không thể nào không nghe nói mới phải.
Nếu đã không phải mấy khả năng này, Tiêu Tuyết Ny thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là nguyên nhân gì mới khiến Dương Huy Diệu chuyển nhượng Ngự Thiện Cung đang làm ăn phát đạt, hơn nữa còn với giá rẻ mạt như vậy.
Sau khi gọi món xong, Dương Huy Diệu cười nói với Tiêu Tuyết Ny: "Cô Tiêu, trông cô không giống người địa phương nhỉ?"
Tiêu Tuyết Ny gật đầu đáp: "Ồ, tôi là người Tân Hải, hôm nay qua đây là thăm mấy người bạn."
Thực ra ngay cả người Hoa Hạ thì Tiêu Tuyết Ny cũng không phải, chỉ là tạm thời cư trú ở Tân Hải mà thôi.
Nghe lời Tiêu Tuyết Ny nói xong, Dương Huy Diệu càng thêm cảm thấy chuyện này có khả năng.
Vì thế uống một ngụm nước rồi nói: "Nếu đã vậy, tôi giới thiệu đơn giản tình hình của Ngự Thiện Cung cho cô. Ngự Thiện Cung này có thể nói là cửa hàng có vị trí đẹp nhất cả thành phố Kim Lăng, vừa rồi cô hẳn cũng đã thấy rồi, giao thông bốn phía đều rất thông suốt, hơn nữa vẻ ngoài cũng độc đáo, trước đây chúng tôi làm ngành ẩm thực, nếu cô Tiêu cũng làm ngành ẩm thực, bên trong còn rất nhiều thiết bị cơ sở vật chất hẳn là vẫn có thể sử dụng được.
Hơn nữa trước đây việc làm ăn của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, tôi cũng khuyên nên làm ngành ẩm thực, bởi vì sẽ có rất nhiều khách hàng cũ."
Khi nói đến mấy điều này, Dương Huy Diệu thao thao bất tuyệt, chỉ thiếu việc lấy sổ sách của Ngự Thiện Cung ra cho mọi người xem thôi.
Nhưng trong lòng Tiêu Tuyết Ny vẫn luôn không bước qua được vấn đề đó, bèn trực tiếp mở miệng hỏi: "Ông chủ Dương, tôi muốn hỏi một chút, giá ba chục. ngàn này, có phải hơi...”
Lời Tiêu Tuyết Ny còn chưa dứt, Dương Huy Diệu đã vội nói: "Cô Tiêu yên tâm về điều này đi, nếu cô thấy giá không hợp lý, chúng ta vẫn có thể thương lượng, phí chuyển nhượng này, chỉ là một hình thức thôi, thật ra cũng có thể không cần. Ba chục ngàn, coi như tôi kết bạn, tôi không lấy một xu."
Vốn dĩ Tiêu Tuyết Ny định nói, ba chục ngàn phí chuyển nhượng này có phải hơi thấp quá không, kết quả, một câu nói của Dương Huy Diệu khiến tất cả mọi người có mặt đều bất ngờ và choáng váng.
Ông ta trực tiếp mở miệng nói không lấy phí chuyển nhượng, điều này quả thực khiến tất cả mọi người không ai nghĩ tới.
"Ông chủ Dương, tôi muốn hỏi một chút, ý của lời này của ông, tôi có thể hiểu là, không lấy tiền chuyển nhượng cho tôi phải không?" Tiêu Tuyết Ny cau mày hỏi.
Dương Huy Diệu ho nhẹ hai tiếng nói: "Cô Tiêu, cô cũng có thể hiểu như vậy, kể cả trang trí bên trong và một số thiết bị, tôi đều không lấy tiền. Hơn nữa ngôi nhà này không phải tôi thuê, mà là trực tiếp mua lại mảnh đất rồi xây dựng ngôi nhà, tôi định chuyển nhượng luôn quyền sở hữu nhà cho cô."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều ngộ ra, hóa ra tên này đang giương cờ chuyển nhượng, nhưng thực tế lại muốn bán luôn cả tòa nhà kia.
Mà người sáng mắt đều có thể nhìn ra, vị trí địa lý của Ngự Thiện Cung, tuyệt đối có thể dùng từ tấc đất tấc vàng để hình dung, cộng thêm diện tích mặt đất lớn như vậy, và công trình kiến trúc trên mặt đất, khoản chỉ phí này, ít nhất cũng phải là một vụ mua bán hàng tăm triệu, thảo nào chỉ ba chục ngàn phí chuyển nhượng, cùng với một số thiết bị cơ sở vật chất bên trong đều có thể tặng miễn phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...