Tô Vũ cười ha hả nói: “Cũng được thôi, lúc nào đó chúng ta đổi công việc, cô sẽ có một ông chủ tốt, tôi cũng có thể dỗ dành quỷ hẹp hòi này.”
Sau khi nói xong, Tô Vũ vô thức đưa tay vỗ vào đầu của Mã Hiểu Lộ.
“Ai là quỷ hẹp hòi?” Mã Hiểu Lộ xoay người nhéo vào thịt bên hông của Tô Vũ, khiến anh đau đến mức co người lại trên ghế.
Nhưng anh vẫn cứng miệng nói: “Ai giận dỗi người đó là quỷ hẹp hòi.”
“A… Ngứa…” Hai người ngồi sau xe trêu chọc nhau, cuối cùng Tô Vũ đành phải nhượng bộ nhận thua.
“À đúng rồi, trước đây không biết anh còn là bác sĩ, hay là anh bắt mạch cho tôi xem thế nào đi.” Triệu Phi Phi xoay người quỳ trên ghế phụ, vươn tay phải ra tò mò nhìn Tô Vũ và nói.
Tô Vũ cau mày, nhẹ nhàng giơ tay bắt mạch cho cô ấy. Khoảng mười mấy giây sau, Tô Vũ nhếch môi, nhưng sau đó lại sầm mặt nói: “Không tốt…”
Vừa nghe thấy Tô Vũ nói không tốt, Chu Triết lập tức phanh xe, khiến Triệu Phi Phi suýt chút nữa thì ngã xuống: “Anh làm gì vậy, chậm chút không được à?”
Chu Triết đỗ xe bên lề đường, không để ý đến Triệu Phi Phi, nhìn Tô Vũ hỏi: “Anh Tô, sao thế, có phải thân thể của Phi Phi xảy ra vấn đề gì không?”
Tô Vũ khẽ gật đầu nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng trở nên căng thẳng, ra sức đẩy Tô Vũ một cái, hỏi: “Rốt cuộc là gì anh mau nói đi chứ? Thật sự khiến người khác lo lắng chết mất.”
Tuy nhiên, Tô Vũ vẫn không nói gì, có điều vẻ mặt dần dần chuyển từ buồn bã thành vui mừng.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Chu Triết và Triệu Phi Phi, Tô Vũ bĩu môi nói.
“Hai người lo lắng gì chứ? Ý tôi là cô ấy mang thai rồi.”
Câu này hơi giống như đám mây đen trên đầu Chu Triết trong nháy mắt bị sấm sét xé toạc ra, lại tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Một lúc lâu sau, Chu Triết mới bừng tỉnh, vươn tay vỗ vào mặt mình, hỏi Tô Vũ: “Chuyện này… chuyện này là thật sao?”
Tô Vũ gật đầu, Mã Hiểu Lộ ngồi ở ghế sau trở nên kích động, cầm tay Triệu Phi Phi, như muốn dỡ bỏ nóc xe để nhảy ra ngoài.
“Phi Phi, thật sự tốt quá, tốt quá…”
Có điều đây rõ ràng là một chuyện vui, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra khuôn mặt của Triệu Phi Phi không hề lộ vẻ kích động.
Cô ấy cũng không muốn có con, hoặc là có thể nói rằng cô ấy không muốn có con vào lúc này.
Cô ấy và Chu Triết chỉ mới qua lại với nhau một thời gian, chuyện mang thai lần này hơi bất ngờ, chính cô ấy cũng rất băn khoăn.
Đầu tiên, nền tảng mối quan hệ của cô ấy và Chu Triết không vững chắc. Tuy nhà họ Chu giàu có nhưng cô ấy là một người phụ nữ, sau khi sinh con ra đồng nghĩa với việc tự đeo xiềng xích khóa chặt mình.
Sau này giữa cô ấy và Chu Triết chắc chắn sẽ có rất nhiều xích mích. Nói cho cùng Triệu Phi Phi vẫn cảm thấy Chu Triết chưa đủ chín chắn, có thể vẫn không có cách nào hiểu được tinh thần trách nhiệm của gia đình.
Thứ hai, đó là Triệu Phi Phi sinh ra trong một gia đình bình thường, nhà họ Chu người ta là gia tộc lớn kinh doanh châu báu ở thành phố Tân Hải.
Họ mới qua lại không bao lâu thì đã phải gả vào nhà quyền quý, chưa nói đến việc nhà họ Chu có đồng ý hay không, chỉ những lời đồn thổi bên ngoài đã đủ để khiến Triệu Phi Phi sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc đó rất có thể Chu Triết sẽ nghe theo ý kiến của gia tộc, dù sao thì anh ta lớn như vậy, ngoại trừ tiêu tiền ra, dường như thật sự không biết gì cả.
Đến lúc đó nếu người nhà bắt anh ta bỏ rơi cô ấy, Chu Triết sẽ làm thế nào? Anh ta sẽ đứng về bên nào? Triệu Phi Phi thật sự không có lòng tin.
Đây chính là phụ nữ, có lúc sẽ nghĩ rất xa, có lúc tầm nhìn hạn hẹp. Cuối cùng vẫn là một câu quan tâm tắc loạn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Chu Triết và Mã Hiểu Lộ vui mừng như vậy. Triệu Phi Phi cũng không tiện đưa cảm xúc của mình vào. Dù sao thì đây cũng là chuyện của cô ấy và Chu Triết, hẳn là phải giải quyết riêng.
Trên đường đi, Chu Triết đắm chìm trong niềm vui được làm cha nhưng chỉ có Triệu Phi Phi vẫn luôn cúi đầu, ôm bụng không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ ở bãi đậu xe của một phòng triển lãm lớn ở ngoại ô phía nam thành phố Tân Hải.
Sau khi xuống xe, Tô Vũ nhìn thấy đây là một phòng triển lãm khổng lồ với quy mô hoành tráng.
Toàn bộ phòng triển lãm có hình bán nguyệt, làm bằng kính trong suốt, bên ngoài phòng triển lãm có rất nhiều nhân viên bảo vệ, hầu hết người bình thường hoàn toàn không có cách nào đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào qua kính.
Tuy nhiên, dù vậy nhưng vẫn có rất đông người đến đây và rất nhiều người đam mê nhiếp ảnh đến đây để chụp ảnh.
Chu Triết vừa đi vào phòng triển lãm vừa giới thiệu: “Đây là một hội triển lãm quy mô lớn trong cả nước chỉ sau Yến Kinh, rất nhiều người kinh doanh châu báu và người buôn bán đồ cổ được mời tham gia, không chỉ để xem mà còn để mua bán.”
Tô Vũ gật đầu, tuy vẫn chưa tiến vào phòng triển lãm nhưng nhìn trang phục và khí chất của những người bên ngoài, Tô Vũ có thể đoán được họ hẳn là có bối cảnh rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...