Nghe lời Tô Vũ nói, ba người liếc nhìn nhau, sau đó Dạ Oanh mở miệng hỏi:
"Tô tiên sinh, anh đến đó làm gì?"
Phải nói trước đây họ nhắm vào mộ Thận Vương hoàn toàn là vì tiền thôi, phải biết đó là lăng tẩm của một đời quân vương, đồ tốt bên trong chắc chắn nhiều vô kể.
Thực tế, cũng phù hợp với suy nghĩ của họ, một bức tranh đã bán được giá trên trời.
Nhưng đó là đối với họ, còn Tô Vũ thì ngược lại, một người tùy tiện ra tay là cả chục triệu, một người có cơ hội trở nên nổi tiếng và trở thành anh hùng nổi tiếng thế giới nhưng lại trao nó cho người khác.
Họ thực sự không thể hiểu được rốt cuộc điều gì đã thu hút Tô Vũ?
Bởi vì có thể chắc chắn rằng anh là người coi tiền bạc như cặn bã, danh lợi như cỏ rác.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, thật ra không phải là không thể nói cho bọn họ những chuyện này, bởi vì nếu biết cũng sẽ không ảnh hưởng gì, dù sao bọn họ cũng sẽ không bao giờ có thể đạt được những thứ đó.
"Trên tay Thận Vương có một thanh kiếm, điều này các anh đã biết rồi nhỉ?" Tô Vũ nhìn họ hỏi.
"Hehe, ai mà chẳng biết chứ. Nghe nói đó là thần binh, chém sắt như chém bùn. Tô tiên sinh, chẳng lẽ anh đang nhắm vào món đồ đó đấy à?" Địa Lý Bính nói xong, nhìn Tô Vũ cong môi.
Tô Vũ khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn có được thanh kiếm này."
Nói xong, Địa Lý Bính lại khoát tay nói: "Tô tiên sinh à, không phải tôi nói gì, anh muốn tìm thanh kiếm này, đến lăng tẩm của Thận Vương là không tìm thấy đâu."
Tô Vũ nhướng mày hỏi lại: "Ồ, giải thích lời này đi?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nụ Hôn Của Phù Châu
2. Phu Quân Xấu Xí
3. Tra Nam Tiện Nữ Trời Sinh Một Cặp
4. Dứt Tình
=====================================
Tiêu Tuyết Ny ở bên cạnh lúc này đã nghe đến say mê, dứt khoát kéo một cái ghế đến ngồi xuống từ từ lắng nghe.
Dạ Oanh nhún vai nói: "Cái này có lẽ thằng béo nói quả thực không sai, khi bọn tôi đi thăm dò ở khu vực Biên Thận, đã nghe được một số lời đồn từ dân gian."
Đây là một thói quen trước mỗi lần hành động của họ, cũng có thể nói là một quy trình.
Đó chính là điều tra rõ ràng cổ mộ địa cung mà họ chuẩn bị ra tay, cùng với những câu chuyện truyền thuyết về nó, điều này rất hữu ích cho hành động của họ.
Trong lần đi thăm dò đó của họ, đã không chỉ một lần nghe được một truyền thuyết như vậy.
Kể rằng vào thời cổ, ở vùng đất này xuất hiện một Thận Vương, Thận Vương khi còn trẻ có được một thanh thần kiếm thượng cổ từ trong bụng Long Hương Kình.
Thay vì nói là một thanh thần kiếm, không bằng nói là một vị thần minh, chính thanh kiếm này đã giúp Thận Vương từng bước thiết lập vương quốc của riêng mình.
Tương truyền thanh kiếm này có linh tính, sau khi Cổ Thận Quốc thành lập, thanh kiếm này cũng được coi như một loại đồ thờ, để tế bái.
Sau khi Thận Vương chết, nghe nói thanh kiếm này tự mình quay về biển, từ đó biến mất không còn tăm tích.
Bởi vì chuyện này đã qua hơn ba ngàn năm, cộng thêm truyền miệng qua nhiều đời khó tránh khỏi khiến bản thân câu chuyện mang màu sắc thần thoại nhất định.
"Thực ra tôi không tin cái gọi là kiếm có linh tính, nhưng câu chuyện này lại thực sự được lưu truyền, hơn nữa đã qua bao nhiêu năm như vậy, rất nhiều chuyện đã bị lãng quên, nhưng chuyện này lại luôn tồn tại.
Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên, rất có thể lúc đó Thận Vương biết mình sắp gặp đại nạn, đã tiến hành một nghi thức nào đó, trả thanh kiếm đó lại cho biển cả. Cho nên mới có truyền thuyết như bây giờ, bản thân nó có lẽ không phải như vậy."
Kết luận cuối cùng của Dạ Oanh là, cô ta cũng tin rằng, thanh kiếm đó hẳn là không ở trong địa cung của Thận Vương.
Bởi vì xét theo kinh nghiệm của cô ta, tuy rằng phần lớn truyền thuyết dân gian là tin đồn, nhưng kết hợp với trí tưởng tượng nhiều năm của họ, thực ra không khó để đoán ra.
Nhưng đối với kết luận này, Tô Vũ lại tuyệt đối không tin.
Bởi vì nếu thanh cổ kiếm kia rơi xuống biển, không có lý do gì Mao Đầu lại không biết.
Tức là, bây giờ khả năng lớn nhất chính là thanh kiếm đó hẳn đã được Thận Vương mang vào quan tài.
Bởi vì một thần binh như vậy, có bao nhiêu người sau khi đạt được lại cung kính trả lại chứ?
Về việc dân gian lại có truyền thuyết như vậy, trong mắt Tô Vũ mà nói, chỉ là trò che mắt của Thận Vương mà thôi.
"Điều các anh nói rất có lý, nhưng tôi vẫn muốn tự mình đi xem một chút, tôi hi vọng các anh có thể dẫn đường cho tôi." Tô Vũ nghe xong hoàn toàn không có chút ý bị dọa sợ.
"Tô tiên sinh, nơi đó rất nguy hiểm, hai người bọn tôi vào trong, căn bản không biết bên trong rốt cuộc có gì, người duy nhất có thể hiểu rõ tình hình cụ thể bên trong là thằng Ma Tử đã phát điên rồi. Cho nên Tô tiên sinh, chỉ vì một thanh cổ kiếm, không đáng đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...