Đối với bọn họ mà nói, luật pháp chỉ có thể ràng buộc người bình thường thôi, còn bọn họ, có lẽ chỉ có sinh tử mới là giới hạn của họ.
"Ở đây, anh bảo tôi ngủ kiểu gì?" Mã Hiểu Lộ nhìn những tảng đá trơ trụi lạnh lẽo nói với hắn ta.
Vladimir nhắm hờ hai mắt, tự mình dựa vào một tảng đá nói: "Tôi ngủ thế nào, cô cũng ngủ thế ấy."
Tuy trong lòng Mã Hiểu Lộ rất tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm, mà ngồi trên một tảng đá, lặng lẽ chờ đợi cơ hội.
Gô muốn đợi Vladimir ngủ say, rồi mình lén lút trốn ra ngoài.
Dù sao cô cũng không bị nhốt trong lồng, dường như đoán được ý nghĩ của Mã Hiểu Lộ, VIadimir không thèm nhấc mí mắt nói: "Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, tất nhiên nếu cô muốn nếm mùi đau khổ thì cứ thử xem."
Nhìn người này tự tin đầy mình với vẻ thăng chắc, Mã Hiểu Lộ chỉ muốn đá thật mạnh vài cái, chỉ có điều cô biết mình làm sao là đối thủ của người ta chứ.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Vladimir? Anh chắc chắn là họ này sao?" Về nhà rồi, Tô Vũ lập tức tìm ngay. Mao Đầu.
Bởi vì anh cảm thấy, tên Vladimir này có lẽ không đơn giản, cho nên anh muốn hỏi Mao Đầu xem có hiểu biết gì về hắn ta không.
"Chắc vậy." Tô Vũ suy nghĩ một lúc rồi đáp.
"Vladimir không phải một người như anh, mà là một dòng họ, anh từng nghe nói đến quỷ hút máu ở nước ngoài chứ, người họ này tự cho mình là những kẻ có dòng máu của quỷ hút máu thuần khiết nhất. Bình thường ẩn náu trong đô thị, rất ít khi lộ diện, giờ đột nhiên xuất hiện, tôi cũng không biết là vì cái gì." Sau khi Mao Đầu trả lời, Tô Vũ cũng liên tưởng đến một số thứ.
Trước đó khi đi đến sa mạc Rubhali, tòa thành cổ kia hẳn là nơi khởi nguồn của quỷ hút máu, giờ mình mới về chưa được mấy ngày, đối phương đã tìm tới cửa, cho nên mục đích đã rất rõ ràng.
Tuy nhiên vấn đề then chốt bây giờ không phải là đi rối rắm việc tên Vladimir này rốt cuộc có mục đích gì, mà là phải cứu Mã Hiểu Lộ ra trước đã.
Nhưng hiện tại, Tô Vũ còn chẳng biết Mã Hiểu Lộ đang ở đâu, làm sao có thể ra tay được.
"Thôi, anh cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ người đó đã bảo anh ngày mai đến, vậy có nghĩa là trong khoảng thời gian này, hẳn là phu nhân đang an toàn, yên tâm đi, ngày mai đến là được rồi." Mao Đầu rất hiểu tâm lý con người, nhìn ra
được suy nghĩ trong lòng Tô Vũ lúc này.
"Không được, nhất định phải tìm ra người ngay." Tô Vũ cắn răng nói một cách kiên quyết.
Cho dù có phải lật tung cả thành phố Tân Hải, Tô Vũ cũng nhất định phải tìm ra người.
"Vậy đi thôi." Mao Đầu thở dài, đứng dậy lắc lắc mông, ra hiệu Tô Vũ đi theo. Nếu Tô Vũ thực sự nóng ruột, thật không biết sẽ gây loạn kiểu gì nữa.
"Mày có cách à?" Tô Vũ nhíu mày.
"Không chắc lắm, nhưng có thể thử xem, dù sao cũng tốt hơn anh đi lung tung khắp nơi." Linh giác của Mao Đầu rất nhạy bén, cộng thêm sống chung với Mã Hiểu Lộ lâu như vậy, và cả sức mạnh đặc biệt của Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu trên người cô, Mao Đầu cảm thấy nếu phạm vi không quá lớn, mình hản là có thể cảm ứng ra được.
Mà nếu không có gì bất ngờ, Mã Hiểu Lộ bây giờ hẳn đang ở Tân Hải, hơn nữa rất có thể ngay tại khu vực núi Bát Bảo.
"Tôi cũng chỉ thử xem thôi, nếu thực sự không được thì đành phải đợi đến ngày mai vậy." Ra khỏi nhà rồi, hai người trực chỉ đến núi Bát Bảo ở ngoại ô Tân Hải.
Nơi này trước kia là một địa điểm nghỉ mát tuyệt vời, nhưng mấy năm gần đây, có tin đồn trên núi Bát Bảo xuất hiện cương thi, nên khu nghỉ dưỡng vốn
đông đúc giờ biến thành núi hoang ít người lui tới.
"Tôi nghĩ phu nhân rất có thể đang ở trên núi." Đến chân núi, Mao Đầu nhìn Tô Vũ nói.
Tô Vũ gật đầu, dẫn nó đi lên.
Dọc đường khắp nơi đều là cỏ dại cao ngang thắt lưng, thỉnh thoảng lại có những chú chim say giấc trong bụi cỏ bị đánh thức, chạy trốn tứ tung.
Khi đi đến lưng chừng núi, Mao Đầu đột nhiên dừng lại, rồi hơi phấn khích nói: "Chính là ở đây, tôi có thể cảm nhận được, rất gần tôi."
Tô Vũ trực tiếp cúi người bế Mao Đầu lên nói: "Chỉ đường đi." “Lên trên, cứ đi lên trên."
Dưới sự dẫn đường của radar di động Mao Đầu này, rất nhanh Tô Vũ đã đến bên ngoài một cái hang tối om.
Nhìn từ xa, cửa hang này cho người ta cảm giác thăm thẳm trống rỗng, tựa như cái miệng máu mở to của ác quỷ địa ngục.
Tô Vũ thả Mao Đầu xuống, rồi từ từ đi vào. Bên này khóe miệng Vladimir khẽ giật một cái, ngay sau đó nói: "Đến rồi."
"Cái gì đến hả, anh chính là một con quái vật." Mã Hiểu Lộ ngồi trên một tảng đá tức tối nói.
Vladimir không thèm để ý đến Mã Hiểu Lộ mà đứng bật dậy, chiếc áo khoác trên người vung lên, như đôi cánh xòe ra bay thẳng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...